Tôi gục ngã bật khóc trước những gì đang xảy ra.

Sinh con ra, bố mẹ nào cũng muốn con được sống trong một gia đình đủ đầy, có bố và mẹ cùng nhau nuôi dạy. Vợ chồng tôi cũng từng có khoảng thời gian hạnh phúc đó, nhưng có lẽ điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa kể từ ngày chồng gặp tai nạn lao động và nằm liệt một chỗ.

Bao gánh nặng kinh tế, chăm sóc con đè lên 2 đôi vai của tôi. Tôi đã than khóc rất nhiều vì nghĩ đời bất công với mình, thế nhưng vì thương chồng và thương đứa con gái 6 tuổi, tôi đã cố gắng vượt qua hết thảy những khó khăn, gồng mình trước mọi chuyện và đến thời điểm hiện tại thì tất cả cũng đã ổn định hơn.

Tôi vẫn đi làm văn phòng kiếm tiền, con gái thì bắt đầu vào lớp 1. Nếu để chồng ở nhà một mình chắc chắn sẽ không ổn, thế là tôi đành trích ra mỗi tháng một khoản tiền để thuê giúp việc hỗ trợ. Nhờ có cô ấy, tôi mới yên tâm đi làm và mọi thứ cũng dễ dàng hơn vì quả thực vừa chăm sóc chồng bị liệt, vừa chăm con rất cực.

Ảnh minh hoạ

Hôm qua cuối tuần, để kiếm thêm tôi quyết định làm tăng ca. Con gái và chồng ở nhà sẽ có giúp việc lo cơm nước. Chuyện sẽ vẫn bình thường cho đến khi giữa trưa tôi quên đồ nên về nhà lấy, lúc mở bước vào nhà thì lại không thấy ai. Tôi cũng đoán chắc giúp việc ghé chợ bên cạnh nhà, còn con đang chơi trong phòng cùng bố.

Thế nhưng khi đến phòng ngủ kiểm tra, vừa hé cửa thấy cảnh tượng bên trong tôi đứng không vững. Tôi thực sự đã không thể kiềm được lòng mà bật khóc khi nghe đoạn hội thoại giữa con gái và chồng.

Đứa trẻ mới 6 tuổi bằng cách nào đó đã hiểu chuyện đến đau lòng, tay thì thoăn thoắt đấm bóp người cho bố, miệng thì liên tục hỏi:

– Bố ơi! Bố khoẻ chưa ạ! Con làm thế này giúp bố thì bố sẽ nhanh khoẻ đúng không ạ? Con muốn bố khoẻ để đưa con đi học giống các bạn ở trường. Con cũng không muốn thấy mẹ khóc nữa, có vài lần con phát hiện sau khi mẹ ở phòng bố ra thì mẹ khóc đấy bố, chắc mẹ cũng mong bố khoẻ giống con!

Những câu nói ngây thơ, non nớt của con bé giống như con dao khứa vào tim tôi, nó thực sự đau đớn đến thấu tận xương tuỷ. Nghe con nói, chồng tôi cũng chỉ im lặng với đôi mắt đỏ hoe. Cảnh tượng này, có lẽ là hình ảnh mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.

Ảnh minh hoạ

Là một người mẹ, tôi hiểu con thiệt thòi thế nào khi bố của mình bị như vậy. Chính vì lẽ đó mà bao năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng bù đắp cho con bằng tất cả những gì bản thân có thể làm. Nhưng dù sao đi nữa, tôi biết chắc chắn nó cũng không thể lấp đầy được nỗi bất hạnh, thiếu thốn của con. Dù sao thì nếu không có chuyện xui rủi xảy ra, thì chồng tôi bây giờ đã có thể làm một người bố hoàn hảo trong mắt con. Mọi thứ người bố khác làm được thì anh cũng sẽ làm được. Tuy rất đau lòng, nhưng sự thật vẫn là sự thật và điều tôi có thể làm lúc này là nỗ lực hơn nữa để mang đến cho con gái một cuộc sống tốt nhất, thay chồng vừa làm bố vừa làm mẹ.

Những bà mẹ ngoài kia nếu cũng trong hoàn cảnh giống tôi, thì hy vọng mọi người sẽ có đủ sự mạnh mẽ, “chân cứng đá mềm”, vì tương lai của con mà vượt nghịch cảnh.