Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.

Tôi lấy chồng đã 4 năm, sinh được một con gái đã 2 tuổi. Chồng tôi là con một trong nhà nên được bố mẹ cưng chiều. Ban đầu tôi không quá để ý chuyện này nhưng từ khi lấy anh tôi mới thấy mệt mỏi. Chồng tôi đã 32 tuổi, có gia đình rồi nhưng bố mẹ chồng tôi vẫn xem anh như một đứa trẻ.

Từ ngày lấy nhau, tôi thường xuyên phải nghe mẹ chồng ở quê dặn dò phải chăm sóc chồng, nấu món anh thích, làm việc nhà để chồng không đụng tay. Ngoài những việc đó ra, ông bà chưa từng hỏi thăm tôi sống thế nào, có tốt hay không.

Ngày tôi mang thai, bố mẹ chồng lên thăm vài lần, nhưng lần nào cũng dò hỏi xem có siêu âm được sinh con trai hay con gái không. Tôi biết ông bà mong có cháu trai để nối dõi. Đến khi biết tôi sinh con gái, tôi thấy rõ ông bà thất vọng lắm.

Đến khi con gái tôi một năm tuổi, bố mẹ chồng tôi mới đến thăm đúng một lần. Tôi tủi thân và giận ông bà lắm nhưng vẫn im lặng nín nhịn. Tôi sinh con gái thì sao, con tôi lớn lên khỏe mạnh là tôi đã thấy mừng rồi. Con nào chẳng là con, tôi không quan tâm bố mẹ chồng cư xử thế nào nữa. Huống hồ, nếu tôi làm lớn chuyện thì vợ chồng tôi cũng chẳng thế yên vui được.

Sau thời gian nghỉ sinh con, tôi phải đi làm lại. Mẹ của tôi thương cháu ngoại còn nhỏ nên thường xuyên nhà tôi ở để giúp đỡ vợ chồng tôi. Dù sao nhà bố mẹ ruột cũng gần nhà chúng tôi, tôi thấy may mắn vì điều đó.

Bỗng sau đó mẹ chồng tôi bất ngờ lên ở chơi cùng vợ chồng tôi. Sáng hôm sau khi bà đến, tôi cố dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà, nào ngờ phải nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ xót xa.

Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền định biếu bà - Ảnh 1

Sáng hôm sau, tôi cố dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà, nào ngờ phải nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ xót xa – Ảnh minh họa: Internet 
Tôi thấy mẹ chồng đang giặt đồ ở sau nhà. Lúc đó, tôi định bụng đi đến nói bà để tôi làm, tôi không muốn mẹ chồng làm thế này. Nhưng khi tôi đi gần tôi thì chết sững khi thấy bà chỉ bỏ đồ của chồng tôi vào máy giặt, còn đồ của tôi và con gái thì bà vứt ra đất. Tôi tức giận run cả người. Cũng chỉ là việc bỏ đồ vào máy giặt, rồi đợi đem phơi mà bà cũng chỉ nghĩ đến con trai của mình thôi sao? Chẳng lẽ con dâu và cháu nội không phải người một nhà với bà?

Quả thật, lần này nghe tin mẹ chồng lên chơi, tôi định biếu bà ít tiền tiêu xài. Nhưng giờ thấy cảnh tượng đau lòng này, tôi quyết định cất đi. Khi mẹ chồng xem tôi và con gái là người ngoài, thì vì sao tôi phải xem bà là người thân?

Không chỉ vậy, mẹ chồng lên thăm chúng tôi hai tuần nhưng chưa bao giờ chịu bế cháu nội. Bà không quan tâm cháu nội thích ăn gì, chỉ nấu món chồng tôi thích. Quà bà cho cháu nội chỉ duy nhất một hộp bánh nhỏ bằng lòng bàn tay. Đến khi bà chuẩn bị ra khỏi nhà, còn không quên nói tôi mau chóng sinh con trai.

Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh. Giờ nếu tôi sinh con thứ hai là con trai thì con gái còn chịu đựng hắt hủi đến mức nào nữa? Giờ tôi có nên sinh thêm con không? Vì mẹ chồng tôi cứ gọi điện thúc giục liên tục, tôi thật sự rất mệt mỏi.