Cha mất sớm, em trai cũng ra đi mãi mãi, chị Luyến lớn lên cùng người mẹ mù lòa. Chị bị bán sang Trung Quốc, lưu lạc tới 10 năm. Chị mang thai khi mắc bệnh ung thư… Có lẽ, không ai bất hạnh hơn chị!
Những ai đã từng về thôn Đồng Mả, xã Tuy Lai, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội được thấy, được nghe kể về số phận người phụ nữ Nguyễn Thị Luyến (36 tuổi), thì khó có thể cầm được nước mắt trước nỗi bất hạnh của chị.
Chị Luyến mồ côi cha năm lên 6 tuổi, mẹ bị khiếm thị bẩm sinh. Không còn người đàn ông trụ cột gia đình, 3 mẹ con chị Luyến sống lay lắt bữa đói bữa no chủ yếu dựa vào tình thương của bà con lối xóm.
Nhà quá nghèo, chị em Luyến không có cơ hội được đến trường như những đứa trẻ cùng trang lứa. Tuổi thơ của chị là những chuỗi ngày ngụp lặn khắp các con mương, con lạch trên các cánh đồng của xã Tuy Lai và các vùng lân cận mò cua, bắt ốc đắp đổi qua ngày. Cũng bởi kiến thức xã hội hạn chế, nên năm 2005 Luyến bị lừa bán sang Trung Quốc, khi ấy cô gái trẻ mới bước sang tuổi 19.
Chịu cảnh đày đọa cả về thể xác lẫn tâm hồn nơi xứ người, nhiều lúc cay đắng, tủi nhục quá cô gái trẻ không còn thiết sống nữa. Nhưng, khi nghĩ đến người mẹ mù lòa và đứa em trai nơi quê nhà, Luyến lại gắng sống và tìm kiếm cơ hội trốn về Việt Nam.
Rồi may mắn cũng đến với cô gái tội nghiệp, năm 2015 nhân lúc chủ nhà không để ý, Luyến bỏ trốn lên rừng. Sau nhiều ngày đói khát cuối cùng Luyến cũng đến được biên giới Việt – Trung.
Sau 10 năm lưu lạc, chịu đựng biết bao nỗi cực khổ trên đời, trở về nhà Luyến có những biểu hiện của người bệnh tâm thần. Người mẹ mù lòa phải vay mượn tiền để đưa con gái đi chữa trị khắp nơi…
Bệnh tình có chút thuyên giảm, để mưu sinh và tính trả nợ dần, Luyến theo cánh thợ trong làng ra thành phố Hà Nội xin làm công việc dọn dẹp, nấu cơm cho thợ ở các công trường xây dựng. Cũng tại đây, Luyến quen biết, rồi nảy sinh tình cảm với một người đàn ông lớn tuổi đã có gia đình, quê ở tỉnh Nghệ An ra Hà Nội làm thuê…
Nhà chị Luyến nghèo đến độ, không có cả manh chiếu cho người ốm thập tử nhất sinh. Nằm thiêm thiếp trên những tấm dát giường, thai phụ đang mang thai 35 tuần dường như muốn cho chúng tôi biết điều gì, nhưng khối u to ngay cổ họng khiến chị không thể nói được. Người phụ nữ bất hạnh chỉ còn biết ôm mặt ú ớ…, những giọt nước mắt đau đớn tứa ra ướt nhòe gương mặt tái xanh.
Không ngừng đấm lưng, bóp chân bóp tay cho con gái, bà Phùng Thị Vinh (64 tuổi), ngước lên đôi mắt mờ đục nói với chúng tôi: “Ông nhà tôi mất năm 1992. Năm 2008 thằng con trai đang khỏe mạnh, bỗng mắc bệnh ung thư rồi bỏ tôi mà đi. Cái Luyến mất tích 10 năm, tôi tưởng không còn được gặp lại con nữa. Giờ có mẹ có con, ai ngờ con bé lại mắc bệnh hiểm nghèo. Sao ông trời cứ bắt tội gia đình tôi thế này!…”, bà Vinh khóc nấc lên trong sự đau đớn đến tột cùng.
Nước mắt lưng tròng, bà Vinh kể tiếp, từ hơn 3 tháng trước, Luyến thấy cổ tự dưng ửng đỏ và ngày một sưng to, ăn, nói rất khó khăn kèm những cơn sốt dai dẳng.
Nhưng để lo cho người mẹ già mù lòa và đứa con gái 4 tuổi cùng thai nhi trong bụng, người mẹ đơn thân này vẫn gắng gượng đi làm, chỉ đến khi chị ngất xỉu ngay tại công trường, mọi người hốt hoảng đưa chị vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi làm các xét nghiệm, bác sĩ cho biết chị Luyến mắc Ulympho không Hodgkin (một dạng bệnh ung thư).
“Bác sĩ khuyên con bé, nếu điều trị bệnh để kéo dài sự sống thì không giữ được thai. Nhưng nó quyết tâm giữ đứa con trong bụng. Không chữa trị nên giờ nó yếu lắm. Đứa bé trong bụng cũng được hơn 8 tháng rồi, bác sĩ bảo nó nhập viện theo dõi, nếu có gì bất thường còn mổ bắt con luôn. Nhưng giờ tôi không có lấy một đồng, nên đành để con bé ở nhà thôi, chứ chẳng biết phải làm thế nào!… “, người mẹ già tật nguyền nói rồi kéo vạt áo thấm nước mắt. Bà chắp tay như cầu xin một phép màu cho đứa con gái có số phận bất hạnh.
Trao đổi với phóng viên Dân trí, ông Nguyễn Văn Quế, trưởng thôn Đồng Mả cho biết: “Hoàn cảnh gia đình mẹ con bà Vinh thực sự vô cùng bi đát. Chồng và con trai bà ấy mất sớm. Giờ chỉ còn duy nhất đứa con gái để trông cậy thì cháu nó lại mắc bệnh hiểm nghèo.
Nhìn cháu Luyến đang mang thai gần ngày sinh lại mắc bệnh ung thư, bà con chúng tôi xót xa lắm. Ngoài thăm hỏi, động viên tinh thần thì thôn, hội phụ nữ cũng chỉ có thể quyên góp quần áo, một số vật dụng cho cháu Luyến. Nhưng về kinh phí chữa trị cho cháu nó thì thực sự chúng tôi cũng chưa biết tìm ở nguồn nào. Qua đây, đại diện chính quyền địa phương tôi tha thiết mong mỏi các nhà hảo tâm dang tay cứu giúp mẹ con cháu Luyến!…”.
Thấy chị Luyến ôm bụng nhăn nhó, đứa con gái 4 tuổi vội chạy tới ôm chặt lấy mẹ gào khóc thảm thiết. Không còn đủ sức để nựng con nữa, người mẹ đơn thân bất hạnh hươ hươ cánh tay khẳng khiu về phía chúng tôi cầu xin sự giúp đỡ…