Tối hôm qua, lúc tôi đang bê mâm cơm ra nhà ngoài ăn thì chồng nói với giọng buồn rầu.

3 năm trước, mẹ chồng ra chăm sóc tôi sinh con, nhìn thấy chúng tôi sống trong căn phòng trọ bé xíu. Trời nóng bức, đến thở cũng khó khăn, sợ sức khỏe của con cháu bị ảnh hưởng. Thế là mẹ bàn với bố bán 1 suất đất ở quê cho chúng tôi mua nhà.

Vậy là nhà nội cho 1 tỷ, nhà ngoại 100 triệu, còn thiếu 1 tỷ nữa thì chúng tôi phải mua nhà trả góp. Lúc đó vợ chồng tôi nghĩ rất đơn giản, thu nhập của chúng tôi cũng khá, mỗi tháng có thể trả gốc và lãi 15 triệu. Thế là chồng tôi quyết định mua nhà trả góp.

Từ ngày chuyển qua nhà mới, tôi thấy cuộc sống thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều. Vợ chồng chỉ ăn rồi đi làm và trả nợ. Mỗi tháng trả được chút tiền gốc nào là tháng đó mừng thêm.

Mọi năm tôi thường thấy chồng đi làm từ mùng 5, vậy mà năm nay anh vẫn chưa thấy đi làm, mỗi lần hỏi về chuyện khai xuân, anh toàn lảng tránh sang việc khác.

Tối hôm qua, lúc tôi đang bê mâm cơm ra nhà ngoài ăn thì chồng nói với giọng buồn rầu:

“Chúng ta bán nhà về quê sống đi em?”.

Từ ngày chuyển qua nhà mới, tôi thấy cuộc sống thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều. (Ảnh minh họa)

Lời của chồng nói mà tôi run rẩy chân tay làm rơi cả mâm.

Công việc của vợ chồng đang tốt, tại sao lại bán nhà chuyển về quê sống chứ. Vừa dọn mâm cơm đổ nát giúp vợ, chồng vừa nói:

“Anh bị mất việc từ 3 tháng nay rồi. Không muốn mọi người ăn Tết trong lo lắng, vì vậy anh đợi xong Tết mới dám nói sự thật này. Suốt mấy tháng vừa rồi anh nộp hồ sơ ở nhiều nơi với mong muốn tìm công việc mới để tiền mua nhà nhưng bất thành. Mấy tháng nay tiền lãi và gốc mua nhà anh chưa trả được. Ngân hàng đang hối thúc trả nợ, bây giờ chỉ còn bán nhà, còn ít tiền mang về quê làm ăn”.

Tôi bảo mất việc này thì kiếm việc khác làm, không cần lo lắng quá thế. Chồng là người có năng lực, kiếm đâu chẳng được. Trái ngược với sự tin tưởng của vợ, chồng lắc đầu nói:

“Trong lúc cãi nhau với sếp, anh nóng mặt khi ông ấy không chịu làm theo ý tưởng của anh mà lại chọn dự án của người đồng nghiệp mới. Anh nói thẳng với sếp là người có tài như anh không thiếu đất dụng võ. Khi sếp ký quyết định cho nghỉ việc anh còn mừng thầm trong bụng và thấy quá mệt mỏi khi hợp tác với ông sếp bảo thủ”.

Nhưng suốt mấy tháng qua nộp hồ sơ khắp nơi nhưng không tìm được công việc phù hợp, chồng tôi mới nhận ra sai lầm là đã cãi nhau với sếp, tự cho mình có giá trị để rồi bây giờ ra ngoài không thể kiếm nổi việc làm.

Công việc của vợ chồng đang tốt, tại sao lại bán nhà chuyển về quê sống chứ. (Ảnh minh họa)

Các con của tôi quen với môi trường thành phố, bây giờ về quê thiếu thốn đủ thứ bọn trẻ sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Mọi người đang cố gắng làm việc để bám trụ lại thành phố để con cái được hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất. Vậy mà vợ chồng tôi lại sống thụt lùi sao. Với lại công việc của 2 vợ chồng chỉ phù hợp với thành phố, về quê thì biết làm gì mà sống.

Chồng bảo Tết vừa rồi về quê thấy mấy người anh họ làm nông rất nhàn hạ, vợ thì đi làm công ty, thu nhập mỗi tháng của 2 vợ chồng 10 triệu cũng đủ nuôi 4 người mà còn có dư. Còn vợ chồng tôi sống ở thành phố mỗi người thu nhập phải 20 triệu 1 tháng mới đủ chi tiêu sinh hoạt. Chồng quá mệt mỏi khi mà ngày nào cũng phải gồng mình lên kiếm tiền để tồn tại thế này. Làm ra tiền mà không dám hưởng thụ.

Tôi bảo còn trẻ phải sống và lao động, càng cố gắng thì tương lai càng sáng sủa. Chồng có sức khỏe để làm nông như mấy người anh họ không. Những ngày mùa họ làm vất vả anh có nhìn thấy không, cứ nhìn thấy họ ngồi ăn chơi hưởng thụ mà suy ra người ta nhàn hạ ư. Cái gì cũng có giá của nó, đừng nghĩ ngồi chơi mà kiếm được nhiều tiền.

Tôi nói hết mọi lý lẽ, thế mà chồng vẫn muốn bỏ phố về quê lập nghiệp. Tôi không biết phải khuyên bảo chồng thế nào nữa?