Lúc này tôi sẽ chỉ nghĩ đến chuyện dưỡng thai để sinh nở mẹ tròn con vuông mà thôi.
Tôi với Khiên yêu nhau hơn năm thì 2 đứa để lỡ có bầu. Vì nghĩ cả 2 đã có việc làm ổn định nên chuyện lỡ bầu bí tôi nghĩ cũng không là vấn đề lớn. Do đó, khi que thử thai lên 2 vạch, tôi đã vui sướng báo ngay cho Khiên biết. Những tưởng anh sẽ vui mừng vì sắp được làm bố nhưng thái độ của anh rất khác lạ. Tôi nói tại sao anh dường như không vui thì anh thủng thẳng:
“Từ từ đã, để anh về hỏi xem ý mẹ như thế nào. Không biết bà có cho chúng ta làm đám cưới không?”.
Nghe câu nói của người yêu mà tôi chết lặng. Tôi đã hiểu, mọi việc trong nhà phải nhất nhất theo ý mẹ chứ anh không thể tự quyết được. Nhưng tôi đã lỡ có bầu rồi thì đành phải chấp nhận nghe theo mọi sắp xếp của anh.
Nghe câu nói của người yêu mà tôi chết lặng (Ảnh minh họa)
Ngay sau đó, anh đã đưa tôi về ra mắt gia đình mình. Về nhà anh rồi, tôi càng hiểu ra, mẹ anh mới là người quyết định tất cả, bố anh thì quá hiền lành, không có 1 chút tiếng nói nào. Chẳng thế mà về nhà anh, tôi bị bà coi thường ra mặt nhưng chẳng ai bênh lấy 1 câu. Sau bữa ăn bà còn chì chiết con dâu tương lai:
“Năm nay đang tam tai như này sao có thể cưới xin được mà để lỡ có bầu. Cô là phụ nữ kiểu gì thế, mình phải biết tính toán chút chứ, đúng là loại vô dụng”.
Lúc lại bảo:
“Sao cô cậu cứ đưa tôi vào ngõ cụt mà chẳng có sự chuẩn bị gì cả. Chưa cưới đã ễnh cái bụng ra, giờ thì đẹp mặt chưa?”.
Khi tôi chào bà về, thậm chí mẹ anh còn chẳng thèm đáp lại, còn ngán ngẩm lắc đầu khiến tôi tủi thân vô cùng.
Trong khi đó, biết con gái có bầu trước, phía nhà tôi không ai có bất cứ phản ứng nào. Bố mẹ cũng bảo cứ thoải mái tinh thần dưỡng thai, giờ ai cũng quý con quý cháu. Đợi bên nhà trai sắp xếp tính toán rồi 2 gia đình cùng trò chuyện, lên kế hoạch đám cưới là xong.
Rồi cũng đến ngày bố mẹ anh đến thăm nhà tôi và nói chuyện người lớn. Dù ở cách xa nhau hơn 50km mà khi đến họ không mang theo bất kỳ giỏ hoa quả hay túi bánh trái gì mà chỉ đến tay không. Thật sự cả nhà tôi rất bất ngờ vì điều đó.
Ban đầu cả nhà tôi đều nghĩ, chắc đường sá xa xôi họ không chuẩn bị được quà cáp chu đáo, đến với nhau để bàn việc của các con là đã tốt rồi. Vậy mà khi mẹ anh mở lời thì ai trong nhà tôi cũng bức xúc. Bà nói xanh rờn:
“Thú thật với anh chị, hôm nay tôi không muốn đến đây đâu nhưng thằng Khiên cứ cầu xin mãi tôi mới đi đấy. Yêu ai không yêu lại yêu người ở xa tít tắp thế này, đã vậy còn chửa trước nữa nên phải cưới sớm. Tôi không hài lòng chuyện này tí nào đâu nên cũng chẳng có tâm trạng mà chuẩn bị quà cáp mang theo hôm nay. Thôi, giờ chuyện đã vậy cũng đành phải chịu. Vậy quan điểm của nhà tôi muốn thống nhất là: Có bầu rồi cần gì phải làm cưới xin rình rang, cứ đơn giản nhất có thể vì cô dâu vác ba lô ngược có gì đẹp mặt đâu”.
Mẹ anh vừa nói xong thì bố đẻ tôi đứng lên nói rất từ tốn nhẹ nhàng:
“Cảm ơn bà đã nói rõ quan điểm cho nhà tôi biết. Có điều tôi cũng nói rõ cho bà biết là nếu bên nhà bên ấy phải miễn cưỡng chuyện cưới xin, miễn cưỡng chấp nhận con bé là dâu, miễn cưỡng nhận cháu nội thì chúng tôi không cần bà ạ. Tôi nuôi con gái được thì cũng có thể nuôi cháu tôi được. Giờ mời đằng nhà bà về cho”.
Nói rồi ông ra hiệu mời cả nhà anh về. Lúc sau thì ông nói riêng với con gái:
“Con ạ, nhà họ đã coi thường con và nhà mình như thế thì thà chấm dứt sớm cho đỡ khổ. Việc của con là cứ dưỡng thai thật tốt và sinh 1 đứa cháu ngoại khỏe mạnh cho ông bà. Cứ yên tâm, cả nhà mình sẽ luôn ở bên con”.
Khi mẹ anh mở lời thì ai trong nhà tôi cũng bức xúc. (Ảnh minh họa)
Nghe bố đẻ nói vậy mà tôi nước mắt đỏ hoe chỉ biết ôm chầm lấy ông mà khóc.