Mẹ chồng tôi năm nay đã lớn tuổi, sức khỏe ngày một yếu. Biết mình không còn nhiều thời gian, bà gọi các con về để chia tài sản. Nhà có ba người con, nhưng khi biết vợ chồng tôi được thừa kế căn biệt thự trị giá 20 tỷ, các em chồng lập tức lộ vẻ không hài lòng.
Những lời xì xào bắt đầu xuất hiện:
“Chị dâu khéo nói thế nào mà mẹ để lại hết cho nhà anh chị.”
“Biệt thự thì phải chia đều, chẳng lẽ chúng tôi không có phần?”
Không dừng ở đó, các em chồng bắt đầu bày mưu tính kế nhằm hãm hại chúng tôi, từ tung tin đồn thất thiệt đến kiện tụng tranh chấp tài sản. Nhưng vợ chồng tôi chỉ im lặng chịu đựng, nghĩ rằng nghiệp ai nấy hưởng, mình sống tử tế sẽ không sợ điều gì.
Đến ngày cúng 49 ngày cho mẹ, mọi người tụ họp đông đủ. Không khí căng thẳng giữa các anh chị em vẫn còn âm ỉ. Bất ngờ, một nhân viên địa chính đến, mang theo tin tức khiến tất cả sững sờ:
“Căn biệt thự này, theo hồ sơ pháp lý, không còn thuộc quyền sở hữu của bà cụ từ trước khi bà qua đời.”
Cả nhà chết lặng. Mọi ánh mắt dồn vào vợ chồng tôi, nhưng chúng tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, cậu ruột – em trai của mẹ chồng – bước tới, cầm trên tay một tờ giấy đã ố vàng, đưa ra trước mặt mọi người:
“Đây là di chúc mẹ các cháu lập từ 10 năm trước. Lúc ấy, bà đã chuyển nhượng toàn bộ căn biệt thự cho… nhà chùa.”
Cả căn phòng im phăng phắc, không ai nói nên lời. Cậu giải thích thêm:
“Mẹ các cháu lúc còn khỏe đã làm từ thiện rất nhiều. Bà quyết định hiến căn biệt thự này cho nhà chùa để làm nơi nuôi dưỡng trẻ mồ côi và người già neo đơn. Bà dặn cậu giữ bí mật, chỉ thông báo sau khi bà mất để tránh xáo trộn gia đình.”
Tôi nhìn tờ di chúc mà lòng ngổn ngang. Hóa ra, mẹ chồng tôi đã tính toán tất cả, không để tài sản trở thành nguồn gốc của tranh chấp. Các em chồng, vốn đang tranh giành, giờ đây chỉ biết cúi đầu im lặng.
Sau buổi lễ, tôi ngồi lặng người trước bàn thờ mẹ, nước mắt rơi lúc nào không hay. Có lẽ, đây là bài học cuối cùng mẹ muốn dạy chúng tôi: đừng vì vật chất mà đánh mất tình thân.