×

Từ ngày tôi bị UT giai đoạn cuối, mẹ chồng vốn đã không ưa giờ còn tr-ù ẻ-o ra mặt nhưng tôi nghĩ nghiệp ai nấy hưởng nên cũng không ầm ĩ lên. Đã ốm bệnh mệt mỏi, một câu hỏi thăm từ nhà chồng cũng chẳng có, chăm sóc lạ càng không. Hôm đó tôi mới xếp đồ về nhà mẹ đ-ẻ rồi để lại một tờ giấy, khi lên dọn phòng mẹ chồng nhìn thấy mà sả-ng hồ*n gọi điện xin lỗi rồi sang tận nơi đón tôi về

Ngày tôi phát hiện mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, thế giới xung quanh như sụp đổ. Nhưng điều đau lòng nhất không phải cái chết đang đến gần, mà là thái độ của nhà chồng, đặc biệt là mẹ chồng. Bà luôn xem tôi như cái gai trong mắt từ khi tôi bước chân vào nhà, và giờ, khi tôi đã yếu ớt đến mức chẳng còn sức chống đỡ, bà cũng chẳng buồn che giấu sự ghẻ lạnh.

Không được chia tài sản, giờ mẹ chồng ốm, một ngón tay tôi cũng không đụng  vào

Sáng hôm ấy, tôi gắng gượng nấu bữa sáng cho cả nhà như thường lệ, dù cơ thể mệt mỏi đến mức muốn ngã quỵ. Khi mang khay đồ ăn lên phòng mẹ chồng, tôi nghe bà nói chuyện điện thoại với một người bạn:

– **“Nó bệnh như thế sớm muộn cũng đi thôi. Chết sớm ngày nào thì đỡ tốn cơm ngày đó!”**

Tay tôi run lên, suýt làm rơi chiếc khay. Những lời nói đó như nhát dao cứa vào tim. Lặng lẽ quay đi, tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai? Tôi đã cố gắng sống hiền lành, nhẫn nhịn và vun vén cho gia đình chồng, nhưng giờ đây đến một lời hỏi han cũng trở thành điều xa xỉ.

Chiều hôm đó, tôi thu dọn hết quần áo và vài vật dụng cá nhân, quyết định trở về nhà mẹ đẻ. Trước khi đi, tôi để lại trên bàn một tờ giấy ngắn:

> *“Con đã quá mệt mỏi rồi. Xin phép về nhà để được yên bình những ngày cuối đời. Nếu có thể, hãy coi như con đã hoàn thành trách nhiệm làm dâu.”*

Mẹ chồng lên phòng tôi, nhìn thấy chiếc giường trống trơn và tờ giấy gọn gàng dưới gối. Bà sững người, đôi mắt thoáng một tia hoảng hốt. Không biết vì sao, nhưng lần đầu tiên bà nhận ra sự im lặng của tôi đáng sợ hơn tất cả những lời cãi vã.

Chưa đầy một giờ sau, chuông điện thoại reo liên hồi. Đầu dây bên kia là giọng bà run run:

– **“Mẹ sai rồi… về đi con. Mẹ đến đón con đây…”**

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời mưa bụi. Những giọt nước mưa như vỡ tan trên ô kính, chẳng khác nào lòng tôi lúc này. Cuộc gọi ấy khiến tôi bất ngờ. Nhưng rồi tôi tự hỏi: *Lời xin lỗi ấy xuất phát từ tình thương, hay chỉ là một nỗi sợ hãi muộn màng?*

 

Related Posts

Loại rau ở Việt Nam mọc dại ít ai ăn, qua Nhật Bản lại được xem là giúp trường thọ, giá trên trời

Rau khoai lang là loại rau phổ biến dễ trồng, không chăm sóc cũng dễ lên, mọc bò lan đầy mặt đất. Trước đây rau khoai lang…

Ăn tôm nhất định phải vứt bỏ đi 3 phần này vì rất nhiều kim loại nặng

Một số bộ phận của tôm lại chứa ít chất dinh dưỡng và có thể tích tụ các kim loại nặng, gây hại cho cơ thể khi…

Công bố 7 món ăn có ngon đến mấy cũng không được để qua đêm

Nhiều người có thói quen sử dụng thực phẩm để qua đêm vì tiện lợi và tránh lãng phí. Tuy nhiên, không phải thực phẩm nào cũng…

Bí quyết nấu cơm ngon dẻo thơm chỉ cần 1 nguyên liệu nhà nào cũng có sãn

Trong căn bếp của mỗi gia đình Việt, gạo và cơm là linh hồn của bữa ăn. Nhưng bạn có biết rằng, chỉ với một nguyên liệu…

Tục ngữ dân gian Việt Nam có câu: “Vợ chồng bằng tuổi, nằm duỗi mà ăn” có đúng không?

1. Quan niệm dân gian và cái nhìn từ phong thủy Người xưa bảo: Vợ chồng bằng tuổi nằm duỗi mà ăn, có đúng không? Trong tử…

Rùng mình dâu tây giá rẻ chỉ 35k/hộp tràn lan trên vỉa hè: Ăn vào có ngày gặp thứ này!

Dâu tây ngon, giá rẻ nhưng có thể nhiều thuốc sâu Dâu tây, một loại trái cây từng được coi là xa xỉ với giá thành cao…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *