Muốn đo lòng tốt của chồng, vợ bị bệnh nằm một chỗ không thể chăm sóc gia đình nữa là biết liền.
Sau khi lấy chồng, tôi ở nhà sinh liên tiếp 2 con và cơm nước cho bố chồng, vì thế không thể đi làm được nữa. Ngày đó, chồng cũng khuyến khích vợ ở nhà nội trợ để anh yên tâm làm việc.
Chồng tôi lương cao, tôi cũng muốn các con được chăm sóc tốt ngay từ lúc lọt lòng, thế nên đồng ý nghỉ làm. Công việc của chồng rất bận, thậm chí cả ngày nghỉ anh cũng phải làm.
Từ ngày bố chồng mất, tôi cảm thấy chồng không còn trân trọng vợ nữa, anh hay mắng mỏ tôi mỗi khi không thấy vừa mắt. Lúc đầu tôi còn cãi chồng nhưng giọng anh cay nghiệt và đáng sợ nên tôi chỉ biết im lặng, sau đó chui vào nhà tắm khóc cho bớt buồn.
Tháng trước, tôi đi khám bệnh thì phát hiện bản thân bị suy thận. Tôi đau khổ báo tin buồn cho chồng biết, với mong muốn được lời động viên an ủi. Nghe xong, anh mắng vợ:
“Chỉ ở nhà ăn chơi mà cũng bị bệnh, bây giờ biết lấy tiền đâu mà chữa trị. Cô là gánh nặng của đời tôi”.
Nói rồi anh đi làm và chẳng quan tâm đến vợ nữa. 2 tuần sau đó, mỗi lần vào bệnh viện tôi gọi bà ngoại đi cùng, không dám làm phiền đến chồng. Khi trở về, dù người yếu mệt nhưng tôi vẫn cố gắng làm việc nhà.
Ảnh minh họa
Tuần vừa rồi, chồng bất ngờ nói không có tiền chữa bệnh cho vợ, nhà ngoại có nhiều đất nên muốn ông bà bán đất trị bệnh cho tôi. Thế nên anh muốn đưa tôi trả về nhà ngoại.
Suốt 17 năm vất vả vì chồng con và phục vụ bố chồng, vậy mà ngày tôi bệnh, chồng đẩy ra khỏi nhà. Nỗi đau thể xác và tinh thần khiến tôi suy sụp, không ngờ có ngày tôi lại rơi vào bước đường cùng này.
Chồng bạc tình bạc nghĩa thế, tôi cũng không còn gì để mất nữa. Tôi đưa đơn ly hôn và yêu cầu anh bồi thường 2 tỷ. Anh giật mình khi tôi đưa ra số tiền đó. Tôi bảo nếu bản thân không phải ở nhà nội trợ thì trong vòng 17 năm đi làm sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nếu chồng không trả 2 tỷ, khi ra tòa thì tôi cũng được hưởng số tiền đó.
Nghe đến đây thì anh ấy sợ tái mặt, không dám đuổi vợ ra khỏi nhà nữa. Nhưng qua sự việc này, tôi biết chồng không còn tình cảm với vợ nữa. Người bị bệnh như tôi đáng lẽ phải được chồng ở bên cạnh động viên an ủi, đằng này anh lại hắt hủi. Mấy ngày nay, tôi chỉ muốn quyên sinh, không thiết tha chữa bệnh nữa. Tôi phải làm gì tiếp theo đây?