Từ ngày cháu gái tôi, con bé út nhà anh trai, lên Hà Nội học đại học, anh chị đã nhờ tôi chăm sóc vì “dì ở thủ đô, mọi thứ cũng tiện hơn cho cháu.” Tôi đồng ý, phần vì thương cháu, phần cũng nghĩ con bé ngoan ngoãn, biết tự lo cho bản thân.
Nhưng mấy ngày gần đây, tôi không khỏi lo lắng. Cháu cứ ru rú trong nhà, mặt mày nhợt nhạt, ăn uống chẳng ra sao. Thi thoảng lại nghe tiếng nôn ọe từ phòng cháu, tôi sốt ruột lắm. Sau khi thuyết phục mãi, cháu mới chịu để tôi đưa đi khám.
Tại phòng khám, khi bác sĩ thông báo cháu đã có thai, tôi như bị sét đánh ngang tai. Tay chân bủn rủn, không nói nên lời. Cháu ngồi cạnh cũng cúi gằm mặt, đôi mắt đỏ hoe, không dám nhìn tôi.
Trên đường về, tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ lái xe. Vừa về đến nhà, tôi thấy trên bàn ăn có tờ giấy A4 đặt ngay ngắn, chữ viết run run của cháu:
“Dì ơi, con xin lỗi vì đã làm dì thất vọng. Con không biết phải làm sao cả. Con sợ ba mẹ biết sẽ từ con, sợ dì buồn vì con khiến cả nhà mất mặt. Nhưng con không thể giữ đứa bé này. Con đã sai lầm, và con xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Tôi đọc mà tim nhói đau. Nước mắt không biết rơi từ lúc nào. Nhìn cháu co ro đứng ở góc nhà, đôi vai run rẩy, tôi bước đến ôm lấy cháu. Cháu òa khóc trong vòng tay tôi, như một đứa trẻ nhỏ.
“Dì không giận con đâu. Dì chỉ buồn vì con đã phải chịu đựng một mình đến mức này. Sai lầm nào cũng có thể sửa. Dì sẽ bên con, nhưng từ giờ con phải mạnh mẽ hơn, con nhé.”
Tối đó, tôi gọi điện cho anh chị, quyết định sẽ đối mặt thay vì giấu giếm. Dẫu sao, gia đình vẫn là nơi để cháu nương tựa, dù cháu có sai lầm thế nào. Chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này.