Một ngày đầy bất ngờ, mẹ chồng tôi dẫn theo một cô gái lạ về nhà và tuyên bố lạnh lùng: “Đây mới là con dâu của tôi.”
Ảnh minh họa.
Vậy là sau 7 năm làm dâu trong gia đình này, bao nhiêu công sức tôi bỏ ra, chẳng ai nhớ, chẳng ai trân trọng. Chồng tôi làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, tôi phải gồng mình đi làm để lo cho cả gia đình. Lúc đó, tôi vừa mới sinh con gái đầu lòng, chồng chẳng có đồng nào trong tay, tôi cặm cụi làm việc, vừa nuôi con, vừa lo trả nợ.
Nhưng tất cả những hy sinh đó không bao giờ được đền đáp. Mẹ chồng không ngừng coi tôi là cái gai trong mắt, vì tôi không thể sinh con trai nối dõi tông đường. Đó là “tội lớn” mà tôi phải gánh chịu.
Mỗi lần sinh con, bà đều thúc giục tôi phải đẻ tiếp, với cái lý lẽ lạnh lùng: “Đẻ đến bao giờ có cháu trai thì thôi”. Nhưng tôi không cam chịu, tôi thẳng thừng nói: “Con không đẻ nữa đâu mẹ. Trai hay gái, đều là con của con, miễn sao chúng nó khỏe mạnh, thành công là được. Chồng con vừa trả hết nợ rồi, bây giờ là lúc chúng con phải tập trung làm ăn, nuôi dạy con cái.”
Ngay sau câu nói đó, mẹ chồng bắt đầu ghét tôi ra mặt, và rồi ngày hôm đó đến, bà đã đưa một cô gái khác về, tự xưng là “con dâu” của gia đình. Cô ta mang trong mình “cốt nhục” của nhà này, thậm chí mẹ chồng chăm sóc cô ta như con gái, trong khi tôi, người vợ hợp pháp, lại bị đối xử như người giúp việc.
Tôi không giấu giếm, kể khắp nơi về việc mẹ chồng rước “bồ nhí” của con trai về nhà. Dân làng bắt đầu xì xào, và chẳng ai không biết tôi đã hy sinh thế nào cho gia đình này. Tất cả mọi người đều ngán ngẩm trước sự bạc bẽo của mẹ chồng tôi.
Mới đây, chuyện đến tai bác trưởng họ, và trong một buổi giỗ cụ, bác đã chỉ trích mẹ chồng tôi nặng nề, nói rằng bà không tôn trọng truyền thống gia đình và dòng họ. “Làm sao có thể để mẹ chồng thông đồng với lỗi lầm của con trai, rước tình nhân của nó về, rồi đối xử với con dâu như con ở?” – bác thẳng thừng lên án. Mẹ chồng tôi chỉ biết im lặng, còn chồng tôi bị mắng là đốn mạt, còn cô gái kia chẳng nhận được sự thương cảm nào.
Và rồi, khi cô bồ nhí của chồng tôi sinh con trai, mẹ chồng vui mừng như mở cờ trong bụng. Bà đã chịu đựng bao nhiêu lời dị nghị, nhưng cuối cùng cũng có cháu trai nối dõi. Ngày mẹ chồng bế cháu từ bệnh viện về, tôi tổ chức một bữa tiệc, làm 5 mâm cơm mời họ hàng nhà chồng đến ăn.
Lúc cả gia đình đang vui vẻ, tôi bước vào, cầm theo một tập tài liệu. Tôi lớn tiếng: “Nhân dịp vui này, tôi muốn cả nhà xem cái này.” Tập tài liệu đó chứa đầy hình ảnh của quá khứ bê bối của cô bồ nhí, cùng với bằng chứng đứa bé không phải là con của chồng tôi. Cô ta thực chất là loại gái hư hỏng, đã “ăn chơi ra sản phẩm” rồi tìm cách đổ vỏ.
Mẹ chồng tôi ngất xỉu tại chỗ, cả gia đình xúm lại đưa bà đi cấp cứu. Còn tôi, ung dung quay lên phòng, thu dọn đồ đạc, rồi cùng hai đứa con về nhà mẹ đẻ. Từ ngày đó, mẹ chồng và chồng tôi không ngừng năn nỉ tôi quay lại. Nhưng tôi không tha thứ!