Đến năm thứ 3, tôi bắt đầu phát hiện chồng qua lại với 1 cô nàng làm cùng công ty. Khi họ mới bắt đầu mối quan hệ, tôi gặp cả hai để 3 mặt 1 lời, nói chuyện thẳng thắn.
Vợ chồng tôi cưới nhau sau gần 4 năm hẹn hò. Ngày đó bố mẹ tôi phản đối chuyện tình cảm của 2 đứa lắm vì anh không có công ăn việc làm ổn định, nhất là gia cảnh cực kì phức tạp. Bố anh 3 vợ, 1 chính thức, 2 bồ. Con chung con riêng cãi vã xích mích tùm lum nên bố mẹ không muốn gả tôi về làm dâu 1 gia đình như thế.
Tuy nhiên khi yêu sâu đậm rồi, tôi bất chấp hết. Mặc cho bố mẹ can ngăn cỡ nào vẫn lao đầu vào đòi lấy cho bằng được.
Không cản nổi con gái, bố mẹ tôi buộc phải chấp thuận. Đặc biệt khi đã là người 1 nhà, ông bà đối xử với con rể rất tốt, không muốn con gái sống cảnh thuê trọ, họ mua nhà cho 2 đứa ở, xin việc cho chồng tôi làm. Nói không quá chứ sau khi lấy vợ, chồng tôi đúng là được bước sang trang đời mới sáng sủa hơn rất nhiều. Cứ nghĩ anh ta sẽ nhìn vào cách đối đãi của nhà ngoại mà tự biết sống sao cho trọn nghĩa vẹn tình.
Đúng thời điểm ấy tôi lại phát hiện mang bầu, cũng vì buồn chuyện ngoại tình của chồng mà tôi bị ra máu dọa sảy khi thai vừa tròn 9 tuần. (Ảnh minh họa)
Tiếc rằng chồng tôi không biết nghĩ, sống với tôi được 2 năm đầu là tu chí làm ăn, chăm lo vun vén tổ ấm. Đến năm thứ 3, tôi bắt đầu phát hiện chồng qua lại với 1 cô nàng làm cùng công ty. Khi họ mới bắt đầu mối quan hệ, tôi gặp cả hai để 3 mặt 1 lời tuyên bố nếu còn qua lại với nhau đừng trách. Chồng tôi vội vàng van lơn xin vợ tha thứ, cô gái kia cũng chủ động chuyển chỗ làm, thề hứa không liên lạc với chồng nữa. Vậy nhưng chỉ được mấy tháng là 2 kẻ đó lại tiếp tục liên lạc với nhau. Đúng thời điểm ấy tôi lại phát hiện mang bầu, cũng vì buồn chuyện ngoại tình của chồng mà tôi bị ra máu dọa sảy khi thai vừa tròn 9 tuần.
Thương con, muốn giữ cho con một mái ấm trọn vẹn, tôi nhắm mắt bỏ qua, khuyên chồng “quay đầu” nhưng anh ta lại bảo:
“Tình cảm của anh dành cho cô ấy là thật. Quan trọng cô ấy chấp nhận ở bên anh không cần danh phận. Xin em đừng làm khó”.
Tới đây thì đúng là tôi cạn lời. Ngay khi chồng nói câu ấy, tôi đưa đơn ly hôn cho anh ta lựa chọn:
“Một là vợ con gia đình. Hai là cô ta, anh chọn đi”.
Chồng tôi không ký giấy cũng không chịu bỏ ả kia. Đỉnh điểm tối ấy cả nhà chuẩn bị đi ngủ thì anh ta có điện thoại. Nói chuyện vài câu, chồng tôi à ờ rồi viện lý do ra ngoài bàn câu chuyện làm ăn phải đi gấp. Tuy nhiên nhìn thái độ của anh ta tôi đoán ngay cô ta đang co kéo chồng mình.
“Nếu anh ra khỏi cửa, cuộc hôn nhân của tôi với anh chấm dứt. Tôi sẽ coi anh như đã chết”, tôi cảnh báo anh luôn.
Anh nấn ná giải thích một hồi vẫn dắt xe đi. Nói là làm, chồng ra khỏi cửa, tôi vào bật máy in luôn 1 tờ cáo phó trước cửa nhà rồi chụp lại ảnh gửi cho chồng.
“Với tôi anh thực sự đã chết. Quần áo đồ đạc của anh tôi gửi về cho bố mẹ anh. Đừng bao giờ quay về đây, chúng ta gặp nhau ở tòa”.
Nhận tin nhắn của vợ, chồng tôi cuống quýt gọi điện nhưng tôi không nghe máy. Nhắn tin xin lỗi, tôi không trả lời. Vậy là tôi chấm dứt cuộc hôn nhân 4 năm của mình mà không rơi 1 giọt nước mắt. Tôi chỉ thương con sau này chào đời không có được mái ấm trọn vẹn như những đứa trẻ khác. Song tôi sẽ cố gắng hết mức để bù đắp thiệt thòi cho con.