Tôi vừa gửi đơn ra tòa, chấm dứt cuộc tình 3 năm với 2 năm ân nghĩa vợ chồng với người con gái tôi đã từng yêu thương nhất.
Tôi và Giang yêu nhau 3 năm, từ khi cô ấy tốt nghiệp đại học, sau đó mới tiến đến hôn nhân.
Chúng tôi chung ngành dọc, không thể phủ nhận cô ấy hỗ trợ tôi rất nhiều trong công việc. Nhiều dự án tôi làm, công sức của cô ấy bỏ ra cũng không ít. Tôi yêu và luôn nể trọng vợ.
Sau 3 năm yêu đương mặn nồng, chúng tôi làm đám cưới. Cũng không là quá sớm so với tuổi của hai đứa.
Vợ chồng thống nhất đến 30 tuổi mới sinh con, vì sự nghiệp đang trên đà phát triển, chững lại bây giờ cũng mất công phấn đấu. Tôi thấy thế cũng hợp lý, hơn nữa chúng tôi còn trẻ, cũng chưa vội gì.
Cưới nhau về 1 năm đầu chúng tôi sống chung với bố mẹ, nhưng sau đó nhà hai bên gia đình giúp đỡ, vợ chồng tôi mua được một căn chung cư nhỏ để ở riêng. Cuộc sống thoải mái, vui vẻ vô cùng. Tôi bỏ nhậu nhẹt, bỏ chơi bời, hết giờ làm là chỉ thích về nhà loanh quanh với vợ, cơm nước, giúp vợ việc nhà. Vợ cũng rất tốt với tôi, tình yêu của chúng tôi khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Công việc của tôi thỉnh thoảng cũng phải đi công tác, không thường xuyên nhưng đã đi là đi một tuần hoặc chục ngày.
Vừa rồi, tôi vào Nghệ An theo dự án liên kết, ngày thứ 3 điện cho vợ, cô ấy bảo ốm nọ kia, rồi bảo không muốn nói chuyện để đi ngủ sớm. Tôi xót vợ, đêm hôm ấy bắt xe đêm ra Hà Nội, định bụng ở nhà một ngày, rồi tối hôm sau lại quay về.
Tôi lật chăn, một người đàn ông đang co ro trong đấy. Vợ quỳ xuống ôm chân tôi, còn gã kia lao vụt ra ngoài chạy biến dạng. Tôi như một người lên cơn điên, túm tay hỏi vợ, cô ấy vừa khóc vừa khai ra mọi chuyện.
Tôi viết đơn, ép vợ ký. Cô ấy khóc như mưa như gió cầu xin tôi tha cho một lần, nhưng càng nghĩ tôi càng đau đớn, làm sao tôi chấp nhận nổi một người vợ cắm sừng chồng ngay tại ngôi nhà của chúng tôi…