Đêm tân hôn, tôi tự nhắc mình phải nhẹ nhàng, không làm em sợ. Tôi không muốn em có ấn tượng không hay về “lần đầu tiên” của đời mình. Thế nhưng, thái độ của em nhanh chóng làm tôi thất vọng.

Tôi vừa cưới vợ được 2 tuần. Cô ấy ít hơn tôi 5 tuổi, con nhà lành, xinh xắn, hiền ngoan và ít nói. Tôi quen em do chị đồng nghiệp mai mối sau khi nghe tiêu chuẩn tìm vợ của tôi và cho rằng phù hợp. Chị ấy là chị họ của vợ tôi bây giờ.

Suốt một năm tìm hiểu và yêu đương, mối quan hệ của hai đứa rất tốt, ngoại trừ việc cô ấy không cho tôi có hành động “thân mật” trước khi cưới. Cô ấy nói chưa từng làm chuyện đó và cũng chưa sẵn sàng.

Là trai trẻ, thật khó để kiềm chế ham muốn khi gần người mình yêu, nhưng tôi trân trọng em và đã cố gắng để em thoải mái và tin tưởng mình nhất. Tôi hứa giữ cho em đến ngày cưới và tôi đã làm được.

Đêm tân hôn, tôi tự nhắc mình phải bình tĩnh, nhẹ nhàng, không làm em sợ. Dù gì đi nữa, tôi không muốn em có ấn tượng không hay về “lần đầu tiên” của đời mình. Thế nhưng, thái độ của em nhanh chóng làm tôi thất vọng.

Em giam mình trong phòng tắm đến tận khuya. Và khi biết tôi có ý muốn gần gũi, em co người lại phòng thủ và bật khóc.


Cưới nhau 10 ngày vợ vẫn không cho động phòng, tôi xót xa khi biết lý do - 1Việc vợ từ chối “thân mật” khiến tôi có lúc cáu giận và bất lực (Ảnh minh họa: Adobe Stock).

Đứng trước tình huống này, tôi nhất thời bối rối. Trước khi cưới vợ, tôi đã yêu vài người và đều vượt qua giới hạn. Có người đến với tôi là lần đầu tiên, nhưng họ không có tâm lý giống vợ tôi bây giờ. Tôi nhận rõ trong ánh mắt cô ấy có sự sợ hãi chứ không đơn giản là lo lắng và xấu hổ.

Sau một năm chờ đợi, đêm tân hôn tôi chỉ có thể ôm vợ nằm ngủ. Không chỉ đêm đầu tiên đó, cho đến nay đã hơn 10 ngày, chuyện “động phòng” vẫn chưa diễn ra.

Sau vài lần em phản kháng, tôi nghĩ có lẽ không nên vội vàng, cần cho em chút thời gian để quen với cuộc sống có hai người. Tuy nhiên, tôi vẫn không tránh khỏi cáu giận, thỉnh thoảng có thái độ khó chịu với em.

Ngoại trừ chuyện đó ra, mọi thứ khác đều vẫn ổn. Em nấu ăn ngon, nhà cửa lúc nào cũng ngăn nắp, sạch sẽ, ăn nói dịu dàng. Bố mẹ và chị gái tôi đặc biệt quý mến em.

Vài hôm trước, trong giờ ăn trưa, tôi ngồi cùng chị đồng nghiệp từng làm mai, cũng là chị họ của vợ tôi. Chị ấy hỏi thăm cuộc sống của vợ chồng mới thế nào. Tôi thật lòng bảo với chị rằng không ổn lắm.

Sau giờ ăn, chị kéo tôi ra hành lang, hỏi có chuyện gì mà mới cưới nhau hai tuần đã kêu không ổn? Tôi tâm sự thật mọi chuyện cho chị nghe. Cuối cùng, chị nói: “Có chuyện này chị chưa nói với em, vì cũng không biết có nên nói ra không, nhưng đến nước này có lẽ em cần được biết”.

Chị kể, năm 9 tuổi, vợ tôi bị một người đàn ông hàng xóm lạm dụng. Bình thường, cô ấy vẫn sang nhà chơi với con gái của hắn. Nhưng hôm đó, em sang, con gái hắn không có nhà. Hắn đã gọi em vào, đóng cửa lại và làm chuyện đê tiện.

Vì lúc đó là ban ngày, em hoảng sợ, vùng vẫy la hét, hắn sợ lộ nên buông em ra. Tuy tội ác không thành, tâm lý em bị ảnh hưởng trầm trọng.

Vì cả nhà gã hàng xóm sang quỳ xin tha thứ, vả lại sau khi thăm khám, em chưa bị xâm hại nên bố mẹ em đồng ý bỏ qua, không muốn chuyện trở nên ồn ào ảnh hưởng đến con gái. Tuy nhiên sau đó, gia đình em phải chuyển nhà vì mỗi lần thấy gã hàng xóm, em lại co cụm sợ hãi.

Thời gian đã giúp em nguôi dần chuyện đó, cho đến khi em biết yêu. Em đã chủ động chia tay mối tình đầu vì cậu ấy nhất quyết cho rằng đã yêu nhau thì phải hiến dâng cả tinh thần lẫn thể xác.

Sở dĩ, tôi và em có thể cưới nhau là vì tôi đã không cố đòi hỏi “chuyện đó”. Em cũng được mọi người động viên, an ủi nên từ từ mở lòng, vượt qua nỗi sợ hãi cố hữu nhiều năm qua.

Chị họ của em xin lỗi tôi vì đã giấu giếm mọi chuyện. Chị bảo, không nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức này vì cảm giác khi yêu, chuyện đó hoàn toàn khác khi bị xâm hại. Có thể nỗi ám ảnh chuyện cũ quá hằn sâu trong tâm trí em.

Sau khi biết chuyện, tôi cảm thấy rất thương vợ mình, đồng thời hối hận vì đôi lần cáu giận với cô ấy. Nếu biết trước chuyện này, hẳn tôi đã có những cư xử phù hợp hơn.

Với tình hình hiện tại, tôi không biết nên làm như thế nào. Tôi có nên nói với vợ rằng, mình đã biết hết mọi chuyện để trấn an và giúp em vượt qua nỗi sợ? Hay tôi nên tìm cho em một bác sĩ tâm lý để giải quyết chuyện này?