Lăn lộn nhiều năm trên thương trường nên việc càng bất ngờ tôi càng bình tĩnh. Cô thư ký sợ hãi quấn khăn chạy ra. Tôi buông một câu: “Em tự viết đơn xin nghỉ việc đi”.
Anh ta nói rành rọt đến mức chỉ cần nghĩ tới tôi lại nhớ nguyên văn những lời nói ấy. (Ảnh minh họa)
Tốt nghiệp đại học, tôi ra nước ngoài du học rồi về nước mở công ty riêng. Mải vùi đầu vào công việc cho đến khi tôi nhận ra mình chưa từng rung động với bất kì chàng trai nào thì đã già mất rồi.
Bố mẹ tôi lo sốt vó, bắt tôi đi xem mắt nhiều người. Coi cả chục người, tôi vẫn không ưng bụng được ai. Tôi còn có suy nghĩ kiếm con nuôi rồi sống đời độc thân vui vẻ cho yên chuyện. Vậy mà tôi lại gặp anh- chồng tôi bây giờ.
Anh nhỏ hơn tôi 4 t.uổi, là nhân viên mới của công ty tôi. Tuy là giám đốc nhưng tôi luôn giữ mối quan hệ tốt với nhân viên của mình. Nhưng anh không giống với người khác, anh né tránh những hành động quan tâm của tôi. Thường buổi trưa tôi đều đi ăn chung với mọi người, nhưng anh lại không đi cùng.
Bốn tháng sau trong một buổi liên hoan anh mới thẳng thắn nói rằng không muốn đi chung với tôi vì không muốn bị gièm pha. Anh cũng nói thích tôi ngay từ lần đầu gặp mặt và mong muốn tôi cho anh một cơ hội. Thấy anh chân tình, có sĩ diện, tôi cũng lớn t.uổi rồi nên tôi đồng ý.
Từ lúc công khai yêu nhau, anh khác hẳn. Anh quan tâm tôi nhiều hơn, thân mật với tôi hơn mà không còn để ý đến ánh mắt mọi người nữa. Chỉ có điều anh rất hay vay mượn t.iền tôi với nhiều lý do. Tôi vì lần đầu biết yêu, anh lại quá ngọt ngào nên cứ mượn là tôi đưa.
Từ lúc lấy anh, tôi đã lo hết cho cả nhà anh. (Ảnh minh họa)
Rồi anh còn hi vọng tôi có thể nâng anh lên một vị trí cao hơn trong công ty. “Để xứng tầm với em chứ như giờ anh thấy mình thua kém em nhiều quá”. Chiều anh, tôi nâng anh lên làm phó giám đốc nhân sự dù biết năng lực anh không cao.
Yêu nhau vài tháng thì chúng tôi kết hôn. Trước lúc cưới, tôi còn mạnh tay chi 500 triệu để anh sửa sang nhà cửa đón dâu. Mang tiếng cưới vợ nhưng mọi thứ đều do tôi lo hết. Từ t.iền cưới, lễ cưới, tiệc ăn uống tôi đều chi nhưng t.iền mọi người đi mừng tôi vẫn để mẹ anh cầm.
Vì tôi đã có nhà riêng nên khi cưới về vợ chồng không phải làm dâu làm rể ai cả. Không những thế tôi còn lo cho cả nhà chồng. Tôi đưa anh chị chồng vào công ty làm việc dù họ chỉ có bằng tốt nghiệp cấp 3. Em chồng không có xe đi làm, tôi mua tặng luôn một chiếc. Chị chồng xây nhà mới tôi tặng cả dàn nội thất hơn 100 triệu. Hình như việc tôi quá thoáng đã khiến chồng mặc định rằng việc tôi lo cho nhà chồng là hiển nhiên.
Tháng trước tôi quyết định mở thêm một khách sạn nhỏ. Vì vốn đầu tư cao nên tôi giảm t.iền chi cho nhà chồng. Mặt khác tôi ngỏ lời lấy lại t.iền đã từng cho nhà chồng vay mượn xây nhà, mua đất (đây là số t.iền họ hỏi vay chứ không phải t.iền hay quà tôi tặng). Thế mà họ đều tìm đủ mọi lý do để khuất nợ. Chồng tôi còn lấy lí do đó mắng tôi hẹp hòi, ích kỉ. Bố mẹ tôi thấy thế mới cho tôi mượn t.iền đầu tư.
Mải lo xây dựng khách sạn nên tôi ít dành thời gian cho chồng mình. Anh cũng mặc nhiên đi sớm về khuya nên chúng tôi gần như rất ít khi gặp nhau. Tuần vừa rồi tôi phải đi công tác ở Nhật nên bảo chồng đứng ra coi công trình giúp mình. Tôi lo nhanh việc rồi về sớm 2 ngày so với dự định.
Vì về vào ban đêm nên tôi tự mở cửa vào nhà. Vừa vào nhà tôi đã sững sờ nhìn thấy giày, váy áo vứt lung tung kéo dài đến tận cửa phòng ngủ. Lấy hết bình tĩnh, tôi mở tung cửa phòng ngủ rồi bật đèn lên. Chồng tôi đang ôm cô thư kí của tôi ngủ say sưa.
Lăn lộn nhiều năm trên thương trường nên việc càng bất ngờ tôi càng bình tĩnh. Cô thư ký sợ hãi quấn khăn chạy ra. Tôi buông một câu: “Em tự viết đơn xin nghỉ việc đi”. Chồng tôi thì không như vậy. Anh kéo chăn lên rồi bảo tôi tắt đèn cho anh ngủ tiếp, bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi xuống, hỏi vì sao. Anh nói rất rành mạch: “Cô nhìn xem, tôi mang tiếng là chồng cô mà mọi tài sản đều chỉ đứng tên cô. Từ công ty, ngôi nhà, xe hơi, khách sạn đang xây cũng chỉ có cô là chủ. Vậy tôi là gì trong cái nhà này? Cho nhà chồng vay mượn vài đồng cô còn tìm cách đòi lại. Đúng là tôi không có mắt mới lấy một người vừa già vừa xấu tính như cô”.
Anh nói rành rọt đến mức chỉ cần nghĩ tới tôi lại nhớ nguyên văn những câu nói ấy. Hiện tại tôi đã cắt t.iền chi tiêu, cả t.iền lương của anh. Tôi muốn xem nếu không có tôi, anh sẽ sống như thế nào? Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện l.y h.ôn. Nhưng giờ tôi lớn t.uổi rồi, l.y h.ôn sẽ rất khó có hạnh phúc lần nữa. Tôi nên làm gì đây?