Tôi rất hối hận vì đã không nghe lời khuyên can của bố mẹ.

Khi biết tôi yêu Hiền, bố mẹ tôi phản đối gay gắt. Bởi từ nhỏ đến lớn Hiền nổi tiếng là ăn chơi, lười làm và yêu đương nhăng nhít. Tôi cho đó là quá khứ của bạn gái, hiện tại cô ấy sống tốt hơn rất nhiều, bố mẹ không phải lo lắng.

Dù tôi nói thế nào bố mẹ cũng không chịu nghe, ông bà luôn nói câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, có thể trước mặt tôi, Hiền tử tế đàng hoàng, còn sau lưng chắc gì đã tốt.

Bị gia đình cản, tôi và Hiền quyết định có con để tạo sức ép cho bố mẹ. Khi biết tin bạn gái tôi có thai, bố mẹ đành phải cho chúng tôi đến với nhau.

Đêm tân hôn, tôi không dám chạm vào vợ sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Nhưng cô ấy cười đắc thắng nói là giả có thai để cho bố mẹ đồng ý cưới thôi.

Tôi không ngờ vợ lại lấy chuyện cái thai ra để nói dối người lớn, tôi không biết phải nói lại với bố mẹ thế nào nữa. Vợ vỗ ngực bảo chồng cứ yên tâm để cô ấy xử lý chuyện này, tôi không phải nghĩ làm gì cho nặng đầu.

Hôm sau, vợ chủ động xin lỗi bố mẹ chồng vì đã nói dối có thai. Sự thành khẩn của vợ khiến bố mẹ cũng mềm lòng và không trách cứ gì nữa.

Từ sau hôm cưới, vợ cũng nghỉ làm ở nhà ăn chơi. Tôi khuyên vợ đi làm cho vui vẻ và có thêm thu nhập. Nhưng cô ấy bảo chẳng ưa ai trong công ty, mọi người toàn sai làm những việc vặt.

Đưa vợ về ngoại trả, bố vợ dùng mảnh đất trị giá 2 tỷ để vỗ về con rể nhưng tôi nói một câu khiến cả nhà ngây người - Hình 1

Ảnh minh họa

Suốt một năm qua, cô ấy ở nhà ăn chơi không làm việc gì. Buổi sáng 9h mới là bình minh, qua nhà ngoại ăn sáng và ăn trưa, rồi ngủ ở đó đến khi nào tôi sắp tan làm mới về. Lúc đó mẹ tôi đã nấu cơm sẵn, vợ chỉ việc bê mâm ra ăn và rửa vài cái bát.

Tôi góp ý, nói nặng vợ và khuyên bố mẹ vợ dạy bảo con gái nhưng đều không hiệu quả, chỉ khiến gia đình căng thẳng hơn.

Tuần vừa rồi, mẹ tôi bị ốm, bố phải xuống bếp nấu nướng và chăm sóc bà. Còn vợ tôi không đoái hoài gì đến mẹ, sống rất vô cảm và thờ ơ. Tôi khuyên vợ ở nhà chăm sóc mẹ vài hôm, đừng suốt ngày về ngoại nữa nhưng cô ấy bảo:

“Mẹ anh chứ có phải mẹ em đâu mà em phải lo”.

Nghe vợ nói câu đó là tôi biết bản thân lấy nhầm vợ, tôi không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Nhân lúc chưa có con, tôi phải chấm dứt ngay, không thể để quá muộn được.

Nghĩ là làm, tôi đưa vợ trả về nhà ngoại ngay sau đó. Thấy tình hình căng thẳng, bố vợ xoa dịu con rể bằng cách cho một suất đất trị giá 2 tỷ. Tôi bảo có người vợ như bình hoa di động ở trong nhà, bố vợ cho vài suất đất tôi cũng không cần. Nghe tôi nói vậy, cả nhà vợ ngây ra vì không ngờ tôi từ chối tài sản lớn.

Nói rồi tôi để vợ lại, mặc cho cô ấy khóc lóc xin cơ hội sửa sai, tôi vẫn kiên quyết rời đi. Trở về nhà, bố mẹ khuyên tôi tha thứ cho vợ. Theo mọi người tôi phải làm sao?