Hít 1 hơi thật dài, tay chân run lẩy bẩy tôi mở cửa ra. Trước mắt tôi là cảnh chồng đang lấy cả tấm thân hì hục &’ châm cứu’ cho cô em ô sin vừa tròn 18 t.uổi. Tôi đứng ngây ra ú ớ không thốt nổi câu gì.
ảnh minh họa
Từ ngày lấy chồng cuộc sống của tôi như bước sang 1 trang mới. Tuy nhà anh không giàu có gì nhưng được cái chồng tôi ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc lại hết mực yêu thương vợ. Ngày nào đi làm về anh cũng vào bếp cùng với vợ, ăn xong thì hai vợ chồng cùng rửa bát. Cuộc sống ở nhà thuê nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Phấn đấu suốt 2 năm thì chúng tôi mua được 1 căn nhà khang trang 3 tầng. Cảm giác lúc đó cứ lâng lâng khó diễn tả, tôi rất trân trọng chồng mình. Nhiều lúc tôi hay nói đùa với mẹ rằng: “Ngày xưa con bỏ hết mấy anh ô tô t.iền tỷ để lấy Nam, giờ đây con thực sự thấy hài lòng với kết quả của mình”. Mẹ tôi trả lời đầy chiêm nghiệm: “Cuộc sống không nói trước điều gì đâu con, mày hạnh phúc mẹ cũng mừng nhưng không được chủ quan đâu đấy”. Sau này tôi mới thấm những gì mẹ nói hoàn toàn đúng.
Khi tôi sinh em bé thứ hai, tôi thấy mình béo lên và nặng nề hẳn. Tôi rất mặc cảm tị tư nhưng lúc này chồng không hết lời động viên. Anh nói sẽ thuê ô sin để tôi đỡ mệt và có thời gian dành cho bản thân. Thấy chồng tâm lý tôi cũng mừng, đợt đó về quê nhờ mẹ chồng tìm người giúp việc giúp. Mẹ tôi liền giới thiệu cô bé con gái của bạn mẹ cho. Mẹ kể về hoàn cảnh của cô ấy tôi cũng thương. Nó học rất giỏi nhưng lên lớp 11 thì bố mẹ bệnh nặng nên phải bỏ học giữa chừng ở nhà phụ giúp bố mẹ. Tính tôi vốn hay thương người nên đã thuyết phục chồng thuê em ấy. Chồng tôi vui vẻ đồng ý.
Nga sống với nhà tôi rất vui vẻ hòa thuận. Nó đảm đang chịu khó lại thương hai em nên tôi rất hài lòng. Nhiều hôm hai vợ chồng còn có thời gian rảnh hẹn hò vơi nhau, tôi cũng dần lấy lại vóc dáng và có điều kiện hẹn hò cà phê với bạn bè. Tôi xem Nga như em gái và còn nghĩ sau này sẽ tìm cho nó 1 nghề nào đó cho nó đi học rồi gả chồng cho nó.
Nga ở với vợ chồng tôi được 1 năm khi đó cũng vừa tròn 18 t.uổi. Nhìn cô ô sin ngày 1 phổng phao xinh đẹp hơn, tôi đùa với chồng: “Ô sin nhà mình mà xinh thế này thì sau này khối anh theo mình nhỉ?”. Chồng tôi cười cười không nói gì.
Khi đó tôi thực sự rất tin tưởng Nga và chồng nên chẳng bao giờ nghĩ rằng giữa họ có gì với nhau, vì tôi nghĩ điều đó là không thể nào. Nhưng rồi chuyện khủng khiếp đó cũng xảy ra.
Dạo đó Nga hay kêu đau lưng, chồng tôi là thầy thuốc đông y nên anh hay bốc thuốc và châm cứu cho cô ấy. Khi được châm cứu xong Nga đỡ hơn hẳn. Hôm Nga ốm thì tôi đảm nhận nhiệm vụ chăm con, đêm ấy mệt quá tôi lăn ra ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy đắp chăn cho con thì bỗng dưng chẳng thấy chồng đâu. Tôi nghĩ anh đi vệ sinh nên lại mắt nhắm mắt mở leo lên giường ngủ tiếp.
(Ảnh minh họa)
Nằm lúc vẫn chẳng thấy chồng đâu, tôi đ.âm nghi ngờ. Chạy ra đi tìm, tôi nghĩ tới mấy chuyện bắt quả tang mà các chị, các mẹ hay chia sẻ nên bỗng dưng tim đ.ập thình thịch lo lắng vô cùng. Cầm chùm chìa khóa trên tay tôi rón rén xuống tầng 1 nơi phòng cô ô sin.
Chiếc đèn ngủ đang sáng, tôi rón rén lắng nghe xem có động tĩnh gì không và đúng là chồng tôi đang ở trong đó thật. Tôi cầu trời lạy phật rằng anh chỉ xuống hỏi thăm ô sin đau lưng thế nào thôi nhưng tiếng rên rỉ khe khẽ đó khiến tôi lạnh sống lưng. Lúc này chân nọ va chân kia, tôi cảm giác như không điều khiển nổi mình nữa.
Hít 1 hơi thật dài, tay chân run lẩy bẩy tôi mở cửa ra. Trước mắt tôi là cảnh chồng đang lấy cả tấm thân hì hục &’châm cứu’ cho cô em ô sin vừa tròn 18 t.uổi. Tôi đứng ngây ra ú ớ không thốt nổi câu gì. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Nhìn thấy tôi đứng như trời trồng ở đó, lúc này chồng tôi và cô ta mới hốt hoảng kéo quần lên. Trời đất ơi, tôi đã xỉu ngay tại chỗ không nói năng được gì nữa. Tỉnh dậy tôi thấy hai người kia hốt hoảng quỳ gối xin lỗi. Điều tôi có thể làm ngay lúc đó là tát cho họ mấy cái rồi mắng c.hửi.
– Anh thèm khát vậy sao? Anh xem tôi là cái gì hả? Sao anh lại làm mấy trò hèn hạ đó. Còn mày cút ngay ra khỏi nhà tao, nhanh. Cút, cút mau.
4 giờ sáng tôi ném đồ ô sin ra nhà, đúng là nuôi ong tay áo. Tại sao họ lại có thể làm điều đó với tôi như thế. Tôi biết lỗi là tại chồng mình phần lớn, nhìn dáng cô ô sin khóc lóc van xin rồi bị đuổi về quê trong hoàn cảnh đó tôi vừa thương vừa hận nó. Còn chồng mình tôi cạn lời không biết nên dùng từ ngữ gì để nói với anh ta.
Tôi khủng hoảng tột độ và lâm vào trạng thái trầm cảm. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ có ngày chồng mình lại đổ đốn như vậy. Thật không thể ngờ tới, giờ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ăn năn của anh ta tôi lại thấy ghê tởm. Tôi buồn vì đã quá tin người, gia đình tôi lâm vào cảnh bi đát đổ vỡ còn c.ô b.é ô sin kia tôi không biết cô ấy sẽ sống thế nào nữa. Càng nghĩ tôi càng khổ tâm, vậy nên đừng mẹ nào thuê ô sin trẻ như tôi để rồi lại ôm hận vào lòng.