Bỗng điện thoại của anh reo lên, là số tổng đài. Chị thầm nghĩ nửa đêm nửa hôm ai mà gọi tư vấn giờ này. Chần chừ một hồi lâu, chị bắt máy, đầu dây bên kia là giọng một cô gái ỏng ẹo.
Cưới nhau hơn 3 năm, vợ chồng anh có với nhau 2 cậu con trai đáng yêu và ngoan ngoãn. Người khác nhìn vào thường nói anh có phúc, cưới được người vợ vừa hiền vừa đảm đang. Nhưng đâu ai biết lòng tham của đàn ông vô tận đến dường nào. Anh không muốn hưởng thụ cuộc sống gia đình bình dị như thế này mà còn muốn tìm cảm giác lạ bên ngoài.
Từ ngày sinh đứa con trai thứ hai, chị không còn thời gian dành cho mình nữa. Suốt ngày chị cứ đầu tắt mặt tối, hết lo quần áo cho chồng đi làm rồi lại cơm nước cho con. Những việc lặt vặt trong nhà đã chiếm trọn thời gian của chị.
Giờ đây nhìn lại, chị đúng là bà mẹ bỉm sữa chính hiệu, đầu tóc lúc nào cũng bới cao, ăn mặc lôi thôi, da mặt sần sùi thấy rõ. Khoảng thời gian có đứa con đầu lòng, chị không thảm hại như bây giờ. Vì lúc đó anh còn biết quan tâm đến vợ con và sẵn sàng giúp đỡ chị trong việc nhà.
Từ ngày đứa con thứ hai ra đời, anh cứ bận công tác suốt. Anh nói giờ có hai đứa con rồi phải làm việc gấp đôi mới mong dư dả. Người ta thường nói “ phụ nữ nên đi làm để được hạnh phúc và có tiếng nói trong nhà đình”, chị không đi làm thì đành phải nghe theo những gì anh nói và sự sắp đặt của anh.
Anh ngày càng đạo mạo, bảnh bao, còn chị ngày càng kém sắc. Cả hai đứng cạnh nhau có sự chênh lệch rất lớn. Cũng vì vậy mà anh không bao giờ cho chị tham gia những buổi tiệc gặp mặt bạn bè. Có lẽ anh sợ mất mặt và xấu hổ.
Tự nhìn bản thân mình, chị còn thấy chán nữa huống chi là chồng. Mỗi ngày, anh đi làm về, ăn vội chén cơm, không tâm sự gì với vợ rồi lên phòng cầm điện thoại suốt. Lâu lâu anh lại nghe điện thoại rồi cười như được mùa, khiến lòng chị vô cùng bất an.
Chị gặng hỏi thì anh nói là số tổng đài tư vấn. Anh vừa nói vừa đưa cho chị xem. Đúng là dãy số của tổng đài, chị cảm thấy hơi có lỗi vì đã nghi ngờ anh. Nhưng thấy mặt chồng lúc nào cũng tươi tắn, lại hay cười một mình, trong lòng chị không tránh khỏi những hoài nghi. Không có chứng cứ gì, chị không thể đôi co với anh được. Chị sợ sẽ làm mối quan hệ vợ chồng xảy ra mâu thuẫn nên đành im lặng.
Buổi tối hôm đó, anh đi làm về khá muộn, không nói không rằng đi thẳng lên phòng và còn không ăn cơm. Chị lo lắng chồng đói nên nấu mỳ cho anh. Bưng tô mỳ lên phòng, thấy anh đang tắm, chị nhẹ nhàng đặt xuống rồi tính đi ra ngoài.
Bỗng điện thoại của anh reo lên, là số tổng đài. Chị thầm nghĩ nửa đêm nửa hôm ai mà gọi tư vấn giờ này. Chần chừ một hồi lâu, chị bắt máy, đầu dây bên kia là giọng một cô gái ỏng ẹo.
– Anh về nhà chưa? Mới xa anh có vài phút mà em nhớ anh quá. Chúng ta hẹn nhau ở nhà nghỉ đi anh.
Chị lặng người, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất. Đúng lúc anh cũng đi ra, mặt anh tái xanh liền chạy lại nhặt điện thoại lên rồi ấp úng nói.
– Sao em lại nghe điện thoại của anh hả?
Chị cười cay đắng.
– Số điện thoại tư vấn của anh đó hả? Sao tôi không biết là có thêm dịch vụ phục vụ ở nhà nghỉ nữa vậy?
Anh lấm la lấm lét, không nói được lời nào. Chị nhìn anh cười khinh bỉ rồi bưng tô mỳ xuống bếp đổ sạch. Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời là quá tin tưởng vào tình yêu của anh để rồi bị phản bội đau đớn như thế này.
Sau sự việc hôm đó, chị đưa hai đứa con trai về nhà ngoại một thời gian để tinh thần ổn định lại. Chị quyết định khóa hết tài khoản, không cho anh chi tiêu bất cứ thứ gì. Chỉ có cách này anh mới không còn khả năng chi trả cho mỗi lần qua lại với ả nhân tình kia.
Sớm muộn gì ả ta cũng rời xa anh khi anh không còn một xu dính túi. Đúng như những gì chị dự đoán, vài tuần sau, anh sang nhà đón mẹ con chị về. Anh nói là chỉ ham của lạ chứ không có ý định bỏ vợ con.
Anh còn xin chị cho anh cơ hội làm lại từ đầu. Chị vô cùng hả dạ khi cho anh một bài học nhớ đời. Tuy cả hai đã trở về cuộc sống như trước nhưng lòng tin của chị đã vơi dần. Chị hứa với lòng sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa.