Tôi ghé phòng khám của người bạn lấy kết quả khám bệnh của con bé. Nhưng chỉ vừa thấy kết quả thì tôi như chết đứng. Nó mang thai gần 2 tháng rồi.
Tôi và chồng cưới nhau qua quen biết từ hai bên gia đình. Tình yêu ở tuổi gần 30 khi ấy của tôi cũng đã thôi những mơ mộng, thực tế và chính chắn hơn. Yêu nhau được khoảng gần một năm thì cả hai đều thấy hợp tính nên tiến tới hôn nhân. Cả tôi và chồng đều có công việc ổn định ở thành phố. Nên khi về một nhà, cuộc sống gia đình cũng sung túc và đủ đầy.
Có về ở với nhau tôi mới biết chồng tôi là người hay sa đà ăn chơi, lắm lúc trở nên vô tâm với gia đình. Nhiều hôm vì rượu chè với bạn bè mà anh chẳng thèm về nhà, cũng không một lời nhắn cho vợ. Tôi có vài lần nhắc khéo anh nhưng anh cũng không quan tâm lắm. Cưới chồng được khoảng 1 năm thì tôi sinh con đầu lòng.
Lần đầu tiên làm mẹ, lại không được sự quan tâm từ chồng nên tôi như rơi vào trạng thái trầm cảm sau sinh. Đến lúc này thì tôi phải nói chuyện thẳng thắn với chồng. Chồng tôi khi đó vì thấy tình trạng như quá kiệt sức của vợ mà cũng đâm ra hoảng. Tôi và anh đã phải dành thời gian nói chuyện cùng nhau nhiều hơn để tôi thoải mái hơn.
Cũng sau lần đó, chồng tôi dần biết quan tâm với vợ con hơn. Anh không còn la cà về nhà trễ nữa. Anh cũng biết giúp vợ trông con, dọn dẹp nhà cửa khi tôi bận việc. Tôi thấy thế cũng mừng, đàn bà đôi khi cũng chỉ cần một người chồng chia ngọt sẻ bùi với mình như thế. Từ đây tôi cũng thương và tin tưởng chồng hơn.
Khi có con nhỏ, tôi vẫn vừa đi làm, vừa quán xuyến được việc nhà. Nhưng đến khi có đứa con thứ hai thì tôi đành phải thuê osin giúp việc. Tôi chọn cô bé con của bà dì ở quê, cũng là họ hàng xa với tôi. Cô bé cũng xinh xắn, nhìn thôi đã có cảm tình. Dù sao thì để họ hàng mình vào ở cùng vẫn tốt hơn là người xa lạ. Với lại, cô bé này tính tình cũng thật thà, ngoan ngoãn, chịu khó nên tôi cũng tin tưởng lắm, giao hết việc nhà cho nó.
Nhưng khi nó làm việc được khoảng một thời gian thì tôi lại thấy con bé có vài biểu hiện lạ. Nó trông mệt mỏi, nhợt nhạt hơn, dù rằng công việc tôi giao cũng không có gì mới. Thêm vài lần con bé cứ thấy đồ tanh lại lại lao vào nhà vệ sinh lại khiến tôi đâm lo. Thương nó nên tôi dẫn đến chỗ quen biết của tôi để khám. Nhưng chỉ vừa đưa nó đến nơi thì lại phải có lịch đi công tác gấp. Tôi đành gửi nó lại cho bạn tôi khám rồi hẹn ngày tôi về ra lấy kết quả.
Đi công tác được vài ngày thì tôi về. Tôi ghé phòng khám của người bạn lấy kết quả khám bệnh của con bé. Nhưng chỉ vừa thấy kết quả thì tôi như chết đứng. Nó mang thai gần 2 tháng rồi. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ, hay vì mới lên thành phố mà con bé bị ai dụ dỗ ra nông nỗi này? Về đến nhà, tôi gặng hỏi thì nó quỳ rạp dưới chân tôi khóc nức nở:
– Chị ơi, em xin lỗi, em không cố tình làm chuyện có lỗi với chị. Là lần đó khi chị vắng nhà, anh về say xỉn rồi ép em quan hệ. Sau đó anh còn đòi vài lần nữa, anh dọa em mà cho chị biết là sẽ đuổi việc em. Em sợ lắm, em không muốn mất việc, nhà em còn cần tiền chị ơi. Giờ em sợ lắm. Em phải làm sao đây chị?
Thấy con bé khóc mà tôi như chết lặng. Tôi nào ngờ chồng mình có thể làm chuyện đồi bại như thế với nó. Tôi vì quá tin tưởng chồng mà mọi chuyện ra thế này. Giờ tôi phải làm sao đây? Đem con bé về nhà để vạch trần bộ mặt tồi tệ của chồng tôi? Đứa trẻ trong bụng con bé phải thế nào đây? Còn con tôi, gia đình nhỏ của tôi rồi sẽ ra sao đây?