Vợ chồng tôi đã sống ly thân suốt 11 năm, cả hai đã trở thành những người xa lạ, thậm chí còn coi nhau như kẻ thù.
6 năm sau cưới là quãng thời gian khó khăn nhất đối với vợ chồng tôi. Khi đó, vì kinh tế khó khăn, không muốn ở quê mãi nên vợ chồng tôi quyết định để con trai cho ông bà nội chăm sóc, rời quê lên thành phố tìm kiếm cơ hội đổi đời.
Chen chúc trong căn phòng trọ 10m2, mùa hè thì nóng như đổ lửa, mùa đông lạnh như băng nhưng vợ chồng tôi vẫn cố gắng làm ăn, sớm tối có nhau. Sau khi tích lũy được một số tiền, con trai chuẩn bị vào lớp một, chúng tôi quyết định về huyện mở một cửa hàng thời trang.
Sau vài năm nỗ lực, chúng tôi đã mua được một căn nhà ở huyện và tôi đã đón bố mẹ chồng về sống cùng. Khi công việc kinh doanh phát triển, chồng bày tỏ muốn đến thành phố để mở rộng cơ sở. Tôi nghĩ rằng điều đó cũng hợp lý, nên không ngăn cản. Nhưng từ đó, mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên xa cách. Tôi phải quản lý 2 cửa hàng ở huyện, rất bận rộn và không có nhiều thời gian để quan tâm đến anh.
Còn chồng, anh muốn hợp tác với một người bạn học, mở thêm một nhà hàng ăn uống. Tuy tôi phản đối, nhưng chồng nhất quyết không nghe và đã rút hết tiền tiết kiệm của gia đình để khởi nghiệp.
Nhà hàng cần phải sửa sang và thuê nhân viên, anh bận rộn đến mức không thể nghe điện thoại của tôi. Vào một ngày lễ, tôi đưa con trai lên thành phố tìm anh và tình cờ phát hiện anh đang sống với một người phụ nữ khác. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng anh đã phản bội tôi từ lâu.
Tôi phản đối chuyện mở nhà hàng nhưng anh không nghe. (Ảnh minh họa)
Lòng đau như cắt, nhưng trước mặt con tôi vẫn phải giữ lý trí. Sau khi đưa con về nhà, tôi quay lại thành phố, yêu cầu anh phải giải thích. Cuối cùng, trong cơn tức giận, tôi đã đánh anh. Anh căm ghét tôi đến mức thường xuyên nhắc đến chuyện ly hôn.
Sau khi trở về nhà, tôi đã kể lại mọi chuyện với bố mẹ chồng. Họ gọi điện ngay cho chồng tôi và mắng mỏ anh, thậm chí tìm tới tận nơi và muốn từ mặt anh nếu không cắt đứt với người phụ nữ kia. Nhưng, chồng tôi vẫn không chịu quay về quê. Hậu quả là bố chồng tôi đã phải nhập viện do huyết áp tăng cao và bị liệt nửa người. Tình hình gia đình trở nên hỗn loạn.
Trong thời gian bố chồng nằm viện, mẹ chồng đã chăm sóc ông, nhưng chi phí thuốc men vẫn do tôi chi trả. Thực sự, tôi cảm thấy mình đã hết lòng vì gia đình này.
Khi bố chồng nằm viện, chồng chỉ về thăm một lần, để lại 30 triệu đồng rồi chỉ ở lại một đêm. Kể từ đó, mỗi lần gặp nhau, chúng tôi lại cãi vã. Tôi đã nhiều lần nghĩ đến việc ly hôn, nhưng nhìn vào con trai, tôi lại không nỡ để con mất đi một gia đình trọn vẹn.
Hơn nữa, trong suốt những năm qua, bố mẹ chồng đã đối xử rất tốt với tôi. Mẹ chồng đã gánh vác hầu hết công việc nhà và giúp tôi nuôi dạy con cái để tôi có thời gian tập trung vào sự nghiệp. Tôi rất biết ơn họ vì điều đó.
Tôi bàng hoàng khi biết chồng đã lừa dối mình từ lâu. (Ảnh minh họa)
Cứ như thế, vợ chồng tôi đã sống ly thân suốt 11 năm, cả hai đã trở thành những người xa lạ, thậm chí còn coi nhau như kẻ thù. Sau khi con trai tốt nghiệp đại học, tôi quyết định ly hôn. Nhưng chưa kịp nói lời ly hôn với chồng, tôi nhận được tin anh mắc bệnh ung thư phổi. Anh trở về sống cùng tôi và mang theo một đứa trẻ. Anh nói rằng đã chấm dứt mối quan hệ với người phụ nữ đó 2 năm trước. Cô ta đã lừa anh một số tiền lớn và bỏ con ở lại cho anh nuôi. Nhìn đứa trẻ 7 tuổi trước mặt, lòng tôi khó chịu vô cùng.
Nửa năm sau, chồng qua đời. Trước khi ra đi, anh nắm chặt tay tôi và liên tục xin lỗi, mong tôi tha thứ cho những gì anh đã gây ra. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã chọn tha thứ cho anh. Điều bất ngờ là, trước khi mất, anh đã trao hết tài sản cho tôi kèm theo một điều kiện:
– Anh biết công việc kinh doanh của em đang gặp khó khăn, cửa hàng thời trang đã đóng cửa và các khoản đầu tư khác cũng thất bại. Anh sẽ để lại toàn bộ tài sản cho em, giúp em vượt qua khó khăn này và nuôi dạy con cái. Nhưng anh có một yêu cầu, là em hãy nuôi dưỡng thằng bé nên người giúp anh. Nó mới 7 tuổi, nó đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
Sau khi chồng qua đời, tôi nhìn con riêng của anh mà lòng bối rối. Tại sao anh lại ra đi, để lại cho tôi một gánh nặng? Bố mẹ chồng vẫn sống cùng tôi, và dù chồng không còn nhưng tôi không nỡ bỏ rơi họ.
Con trai tôi đã đi làm, đó là niềm an ủi lớn nhất của tôi. Nhưng giờ đây, đứa trẻ 7 tuổi gọi tôi là mẹ, khiến lòng tôi lại đau đớn. Tôi biết nó vô tội và muốn coi nó như con ruột, nhưng tôi không thể làm được. Tôi đang rất bối rối và đau khổ, không biết nên làm gì. Tôi có nên gửi nó về với mẹ ruột hay tự mình nuôi dưỡng? Quyết định này thật khó khăn.