Người ta nói con cá mất là con cá to, chỉ khi sắp mất cô vợ vô sinh thì tôi mới thấy tiếc nuối và nhận ra sai lầm lớn nhất của mình.
Tôi và vợ đến với nhau do mai mối từ một người bạn chung. Khi quen nhau, cô ấy chỉ là một giáo viên tiểu học đang dạy hợp đồng ở một trường nọ bình thường, mức lương chỉ đủ chi tiêu cho bản thân. Còn tôi khi ấy đã ra kinh doanh bên ngoài, là ông chủ của một đại lý xe ô tô có tiếng tăm.
Chính vì thế tôi được xem là người thành đạt. Dù chênh vợ tận 6 tuổi nhưng do vóc dáng phong độ, ăn nói hoạt ngôn nên tôi vẫn được đánh giá trẻ trung, đẹp đôi với cô vợ xinh đẹp. Ngày cưới, tôi đã hãnh diện biết bao khi ở bên em. Ai cũng khen chúng tôi xứng đôi vừa lứa.
Lấy nhau 7 năm nhưng chúng tôi chưa có em bé. (Ảnh minh họa)
Lấy nhau về dù chưa có con cái, tôi vẫn bắt em nghỉ dạy học hợp đồng để ở nhà cơm nước, chăm lo cho gia đình. Mỗi tháng tôi đưa em 10 triệu để chi tiêu và không giao tiền cho vợ giữ bao giờ. Vợ cũng chẳng bao giờ tỏ ý khó chịu về điều đó. Đặc biệt, cô ấy không bao giờ hỏi xin chồng tiền.
Thậm chí lấy nhau 7 năm nhưng chúng tôi chưa có em bé. Không phải là vợ tôi không có bầu được mà cô ấy 4 lần bị sảy thai liên tiếp. Thường cô ấy cứ tự nhiên bị sảy thai từ 12 tuần đầu tiên đến trước tuần thứ 20 của thai kỳ hoặc khi thai mới nặng dưới 500 gram.
Những lần cô ấy bị sảy thai như vậy, tôi thường bận công việc hoặc đi công tác mà chẳng bao giờ có nhà hay ở bên cạnh. Toàn một mình vợ tự phát hiện ra rồi tự vào viện xử lý. Những lần sau cô ấy cũng tự đi thăm khám và thuốc thang cũng như làm các xét nghiệm để tìm nguyên nhân gây sảy thai liên tiếp. Cô ấy bảo, bác sĩ nói không rõ nguyên nhân sảy thai nhưng nghi ngờ có bất thường và rối loạn về nhiễm sắc thể và gen di truyền.
Tôi thực tình không quan tâm đến nỗi đau sảy thai của vợ lắm. Vì chúng tôi ít thời gian chia sẻ với nhau mọi chuyện hàng ngày. Chuyện chúng tôi cứ thế nhạt nhẽo dần dù rằng vợ rất chu đáo, luôn đối nội đối ngoại chu toàn. Có những ngày hiếm hoi 2 vợ chồng ăn chung bữa cơm, nhưng em cũng chỉ im lặng, tôi hỏi câu nào thì vợ nói câu đó. Nói chung cuộc sống của 2 vợ chồng nhạt như nước ốc. Tôi cũng chẳng bao giờ kể cho vợ nghe chuyện kinh doanh vì coi thường cô ấy không biết gì.
Khoảng 3 năm gần đây, do ảnh hưởng bởi kinh tế khó khăn nên đại lý bán xe của tôi gặp nhiều khó khăn. Hãng xe của tôi ế ẩm khiến tôi trở tay không kịp. Tôi cũng cắt luôn khoản tiền đưa vợ hàng tháng trước đó mặc kệ vợ tự xoay xỏa. Vợ tôi không 1 lời hỏi han lý do tại sao lại không đưa cho cô ấy tiền hàng tháng.
Chỉ vài lần, cô ấy quan tâm đến chuyện con cái nên giục chồng:
“Hôm nào anh nghỉ 2-3 ngày để đến bệnh viện khám vô sinh hiếm muộn cùng em nhé. Bác sĩ nói phải cần có cả anh làm các xét nghiệm nữa”.
Tôi lạnh lùng:
“Nghỉ 1 ngày anh còn chẳng nghỉ nổi huống chi 2-3 ngày. Mà sảy thai liên tiếp là lỗi của em chứ có phải do anh đâu mà phải thăm với khám. Em tự lo đi”.
Vợ tôi thở dài và im lặng. Tôi cũng mặc kệ chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô ấy làm gì.
3 năm cầm cự cơ sở kinh doanh, cuối cùng tôi quyết định công bố phá sản. Tôi bán đi vài mảnh đất để trả nợ vẫn còn thiếu khoảng chục tỷ nữa mà không biết đào đâu ra. Đúng lúc tôi khó khăn và áp lực nhất thì tối hôm trước vợ lấy ra một thẻ ngân hàng bảo trong có 5 tỷ. Cô ấy cũng nói pass để tôi có thể rút ra trả nợ tiền vay mượn nếu muốn. Đây là số tiền nhà ngoại cho cô ấy mấy năm nay và nhờ cô ấy kinh doanh bất động sản nhỏ lẻ mà tiết kiệm được. Cô ấy cứ bảo cầm mà giải quyết khó khăn.
Cô ấy viết trong mẩu giấy rằng suốt 7 năm qua tôi không hề tôn trọng và cũng chưa bao giờ chia sẻ cùng vợ hiếm muộn những lần bị mất con. (Ảnh minh họa)
Nói rồi vợ kéo va ly ra khỏi nhà. Tôi van xin níu kéo thế nào cũng không được. Cô ấy nói đã quyết như vậy từ lâu rồi và giờ là lúc muốn sống thảnh thơi để thực hiện khát khao làm mẹ của mình. Nhìn lại bao năm tôi đối đãi với em thờ ơ, khinh thường mà giờ hối hận quá. Có cách nào để níu kéo cô ấy không mọi người ơi?