Chị Nhân đã vay mượn khắp nơi thậm chí vay “nóng” bên ngoài nhưng vẫn không đủ 4 triệu đồng để đóng học phí cho con. Đường cùng chị đã nghĩ tới cái cách không ai ngờ để con mình tiếp tục được đi học.

Từ ngày sinh con, chị Nhân làm lụng đến tối tăm mặt mũi, không từ công việc gì miễn kiếm được tiền. Cả những công việc nặng nhọc tưởng chỉ đàn ông mới đảm đương nổi, chị cũng không nề hà. Đến khi bị bệnh tật hành hạ, chị vẫn cố gắng đi làm, không dám chữa trị vì tiền kiếm được còn phải để đóng học cho con.

Lúc còn sống, chị chưa bao giờ bỏ qua một cơ hội kiếm tiền chính đáng. Chị cũng đã tìm hiểu và làm thủ tục cho con trai nhận hỗ trợ của Nhà nước đối với sinh viên học ngành hóa chất độc hại. Chị cũng đã tranh thủ góp hụi, vay tiền từ Hội Phụ nữ, hội cựu chiến binh, thậm chí vay “nóng” bên ngoài nhưng vẫn không đủ 4 triệu đồng để đóng học phí cho con.

hình ảnh

Đến bước cuối cùng, chị Nhân kêu một bà đến bán nhà và đất đang ở. Bà này trả lời là để bàn lại với người thân, chứ đất đai đâu phải nói mua là mua liền. Chị Nhân năn nỉ bán trả chậm, 2 triệu một tháng cũng được để có tiền đóng học phí cho các con. Bà này không chịu, chị Nhân nói nếu không chịu thì “vài bữa nữa đi đám ma của tôi”.

Nói là làm, chị Nhân “ra đi” trong sự bàng hoàng của gia đình và bà con hàng xóm. Ngày ấy, cả xứ An Xuyên (Cà Mau) đều bàng hoàng khi nhận tin chị Nguyễn Thị Mỹ Nhân (38 tuổi) tự vẫn vì hoàn cảnh khó khăn. Trước lúc rời xa trần thế, chị để lại bức tâm thư tuyệt mệnh.

hình ảnh

“Tạm biệt chồng con! Anh! Trong hoàn cảnh gia đình mình quá khổ, em không sống nổi với anh và các con. Từ một tháng qua, em bệnh, nằm xuống nhưng không ngủ được. Em nhớ đến nợ nần, đến tiền học phí của các con, đến sự khổ cực cả đời của anh.

Em đã cố gắng lắm rồi, em chạy tiền bằng mọi cách để trị bệnh, để lo đóng học phí cho các con, nhưng có ai cho mình mượn, mình vay đâu. Em khổ lắm. Em không còn lối thoát. Em biết chết trong lúc này, bỏ lại anh và 3 đứa con ngoan, hiền, học giỏi của chúng ta là em không đúng. Anh Bảo! Em thương anh nhiều lắm. Anh sống với em cả đời cực khổ, chưa có bao giờ anh được sung sướng.

Các con, Bằng, Tâm, Ngân. Các con đừng trách mẹ, mẹ khổ nhiều lắm. Mẹ chạy tiền cho các con ăn học, bây giờ nợ nhiều lắm. Các con hãy gắng vươn lên, học tập đổi đời, đừng để cha con phải khổ thêm. Vì mẹ con mình mà cha các con phải khổ cả đời rồi… Mỹ Nhân tạm biệt!”.

hình ảnh

Trước khi sự việc đau lòng xảy ra 1 tháng, chị đã nói với chồng, với con, với nhiều người hàng xóm về kế hoạch của mình. Chị khẳng định với chồng là chỉ còn một con đường duy nhất duy trì việc học cho các con. Đó là chị phải ch.ết đi để mọi người đến phúng viếng mới có tiền trang trải cho các con học, giảm gánh nặng cho chồng, lấy linh hồn phù hộ cho chồng con… trúng số độc đắc.

Người chồng đau khổ nhưng bất lực trước ý chí sắt son của người vợ. Trong suốt hai ngày đám tang của chị Nhân, người ta không nghe anh Bảo trách vợ một tiếng nào. Hơn ai hết, anh là người thấu hiểu tấm lòng của vợ. Anh nói trong nước mắt: “Vợ tôi đã cố gắng đến hơi sức cuối cùng”.

hình ảnh

Vậy là chị ra đi, trong đau đớn và buồn bã. Đám tang của chị được bà con An Xuyên phúng viếng trên 40 triệu đồng, một số tiền khá lớn so với những đám tang khác tại địa phương. May sao, chính quyền và nhiều tổ chức thiện nguyện cũng cam kết giúp con cái của chị học hành đến nơi đến chốn. Vậy là sau cùng, mơ ước lúc còn sống của chị đã thành hiện thực.