Trong lúc vợ chồng tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo thì mẹ chồng buồn đến mức ngồi thẫn thờ.
Từ hồi vợ chồng tôi chuyển lên ở chung cư và có thêm một em bé nữa, mẹ chồng đều đặn mỗi tuần bắt một chuyến xe lên thăm, mang theo cả đống đồ ăn sạch và giúp tôi dọn dẹp trông cháu. Mẹ bảo nhà có 4 người thôi thì cứ ăn uống ở nhà cho yên tâm, ra ngoài vừa tốn tiền vừa không đảm bảo vệ sinh sức khỏe.
Tôi rất biết ơn mẹ chồng vì đã chăm lo cho con cháu như vậy. Nếu không có bà thì tôi không thể nào chống đỡ hết được mớ hỗn độn của gia đình. Con thì đứa quấy đứa nghịch, tôi thì vừa phải làm việc ở nhà vừa cho con bú, chồng thì bận rộn đến tối mới về giúp vợ dọn dẹp nấu nướng. Chúng tôi quay cuồng với 2 đứa nhỏ và chuyện mưu sinh, lắm hôm mệt đến nỗi muốn buông xuôi tất cả.
May có mẹ chồng hỗ trợ vài ngày trong tuần nên tôi cũng đỡ stress. Quê nội cách thành phố hơn 60km, tôi thương mẹ đi lại vất vả nên kêu bà cứ ở nhà nghỉ ngơi với bố, nhưng bà bảo giờ bà vẫn còn trẻ khỏe nên muốn hỗ trợ các con ổn định cuộc sống. Tôi chỉ biết nói cảm ơn mẹ chồng thôi, quá may mắn cho tôi khi được làm con dâu của mẹ.
Hôm nay theo lịch định kỳ thì mẹ chồng lại bắt bus từ quê lên nhà tôi. Mẹ kêu trời rét lạnh rồi nên mang thêm mấy con gà đen tự nuôi lên để hầm cho con cháu tẩm bổ. Bố chồng cũng mới thu hoạch được lứa ngô ngon nên để phần cho nhà tôi một túi to, phen này lũ trẻ được uống sữa ngô thỏa thích.
Chừng 3h chiều thì mẹ chồng lên tới nơi. Bà hì hục xách đồ từ xe bus vào thang máy, phải mượn xe đẩy của bảo vệ chung cư để đem lên nhà tôi. Lúc mở cửa đón mẹ thấy một bao tải to, tôi giật mình vì thấy nó nặng quá. Thằng con tôi hò reo ầm ĩ, còn tôi thì xúc động khi nghĩ đến cảnh một mình mẹ vượt mấy chục cây số mang cái bao lên đây.
Chồng tôi giúp mẹ kéo bao vào trong bếp. Cả nhà hồi hộp xúm vào chờ bà nội mở túi ra, nhưng kết quả là gì mọi người biết không?
Ngạc nhiên chưa, trong bao toàn là vỏ dừa, gốc rau với lông gà ạ!
Mẹ chồng tôi ngỡ ngàng như kiểu không tin vào mắt mình. Bà lục tung cả cái bao lên, nhưng rõ ràng đấy là đống rác thừa chứ không có gì ăn được cả.
Bà vội gọi video về nhà hỏi ông rằng có thấy cái bao tải màu xanh nào không. Ông đi loanh quanh một hồi rồi phát hiện ra bao đồ ăn vẫn nằm ở gốc cây cạnh cổng. Mở ra thì đúng thịt gà với rau quả còn nguyên trong đấy!
Thế là mẹ chồng tôi ngồi phịch xuống đất. Trong lúc bà thẫn thờ tiếc của thì vợ chồng tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn thằng cháu nội của bà thì mếu máo vì không có diều chơi. Chắc là lúc chuẩn bị ra khỏi nhà đón xe bus thì mẹ chồng vội quá nên xách lộn bao rác đi, bỏ bao đồ ăn ở lại. Cũng tại bố chồng tôi lúc xếp đồ lại dùng cái bao tải giống hệt bao rác cơ, buộc chặt vào thì chẳng phân biệt được bao nào cả, cũng không thấy bên trong có gì nên mẹ chồng mới nhầm lẫn.
Giờ chạy về quê mang bao đồ ăn lên lại thì quá tội, mà để ở nhà thì ông bà ăn cũng không hết. Thế là hôm nay cả nhà xác định nhịn cơm, đi ăn ngoài. Tôi nhìn mẹ chồng buồn thiu mà thương bà vô cùng. Bà cứ tự trách bản thân đãng trí, có đồ ăn với rác thôi mà cũng không phân biệt được. Cơ bản thì bao rác cũng toàn thứ khô sạch, nặng như bao đồ ăn nên mới sinh chuyện dở khóc dở cười.
An ủi mẹ chồng mãi không được, bà tiếc của nên đòi bắt xe quay về để mang đồ ăn lên lại cho con cháu. Vợ chồng tôi phát hoảng lên ngăn mẹ lại ngay, vì bà đi như thế thì kiểu gì cũng ốm mệt. Tôi bảo chồng đưa cho mẹ ít tiền để bù lại nhưng mẹ cũng không chịu. Bà tiếc công sức chuẩn bị cả mớ đồ ăn, xong vượt quãng đường xa lên thành phố nữa. Sau chuyến này chắc tôi đành bảo mẹ nghỉ ngơi một thời gian vậy, chứ để bà vất vả vậy cũng áy náy.