Mẹ bị tai nạn mất, sau đó bố cũng bị ung thư gan qua đời. Đau đớn, 4 chị em cô bé Quỳnh chỉ biết ôm nhau khóc, nhìn lên ban thờ với hai tấm di ảnh của những đấng sinh thành.

Trở về quê hương Hưng Yên khi cơn mưa chiều bắt đầu xối xả. Trên chuyến xe công tác cùng cán bộ Hội chữ thập đỏ tỉnh và huyện Kim Động, chúng tôi ai cũng nghẹn lại khi lắng nghe câu chuyện của gia đình 4 cháu bé mồ côi đang chăm nhau trong căn nhà vắng.

Anh Trịnh Xuân Hùng  – Chủ tịch hội chữ thập đỏ huyện Kim Động không khỏi xúc động kể chuyện với chúng tôi: “Năm 2016, mẹ cháu bị tai nạn sau đó qua đời luôn. Ngày đó chị em các cháu còn nhỏ, mặc chiếc áo tang rộng thùng thình chạy theo xe đưa mẹ ra đồng. Rồi sau đó bố các cháu cũng phát hiện ung thư gan giai đoạn cuối, cầm cự được 2 năm thì anh ấy cũng qua đời. 4 cháu rơi vào cảnh mồ côi rất thương tâm… nên chúng tôi rất tha thiết mong muốn được bạn đọc báo Dân trí hỗ trợ cho các cháu”.


Bố mẹ lần lượt qua đời, 4 chị em mồ côi chăm nhau trong căn nhà vắng - 2Chị bị tai nạn, anh cũng “bỏ đi” vì căn bệnh ung thư gan… để lại căn nhà trống trong mùi khói hương nghi ngút nhiều năm qua.

Dứt lời kể, men theo con đường nhỏ, chúng tôi cũng đến được gia đình các cháu khi hai cháu nhỏ là Trịnh Văn Trường và Trịnh Thị Thu Thùy đang theo bà sửa soạn một đĩa hoa quả thắp hương bố mẹ.

Tuổi đã cao với đôi chân đau nhấc lên từng bước nặng nề, bà ngoại Hoàng Thị Tiếp bật khóc khi chúng tôi hỏi chuyện bố mẹ các cháu.

“Trước chúng nó còn sống thì chúng nó chăm chỉ làm lắm để nuôi con. Giờ cả hai vợ chồng chỉ còn 2 tấm di ảnh kia thôi cô ạ… Giờ chỉ có mẹ khóc con đến cạn nước mắt thì con cũng không còn nữa”.


Bố mẹ lần lượt qua đời, 4 chị em mồ côi chăm nhau trong căn nhà vắng - 3Bà ngoại Hoàng Thị Tiếp nghẹn ngào kể chuyện về con gái và con rể của mình.

Nỗi đau đớn dường như chưa bao giờ nguôi ngoai với bà khi nhắc đến hai con. Đôi bàn tay nhăn nheo của cả đời làm lụng vất vả, bà xoa lên tấm ảnh như vỗ về con mà ruột gan như có ai xé. Nhìn lên ban thờ, rồi quay sang nhìn các cháu… bà vẫn không chấp nhận được sự thật cay đắng này.

Cô bé Thu Thùy đang học lớp 6, đôi mắt rơm rớm nước, khẽ nép vào bà, rồi lại ngước lên ban thờ. Trong trí nhớ non nớt của con, những ngày được mẹ đi đón ở trường mầm non vẫn còn hằn in rõ nét…Và lời dặn dò của bố trước lúc bố đi xa rằng các con yêu thương, đùm bọc nhau.


Bố mẹ lần lượt qua đời, 4 chị em mồ côi chăm nhau trong căn nhà vắng - 5Con đường đến trường của các em sẽ còn vô cùng gian nan…

“Ở lớp các bạn đều có bố mẹ, có mỗi con là bố mẹ không còn nữa… Con nhớ bố, nhớ mẹ lắm cô ạ!”.

Không kìm lòng được, cô bé òa khóc lên nức nở khiến chúng tôi có mặt ở đó cũng nghẹn lại. Căn nhà trống và lạnh lẽo từ ngày bố mẹ đi xa khiến 4 chị em chỉ biết dựa vào nhau. Niềm khao khát được ăn một bữa cơm gia đình, được có bố mẹ ở bên… mãi mãi giờ chỉ còn là những kỉ niệm trong kí ức xa vời.

Câu chuyện cứ thế miên man trong tâm sự của bà và các cháu. Cuộc sống thực tế bố mẹ đã không còn, nên khó khăn đủ đường bởi những đồng trợ cấp ít ỏi không đủ cho mọi chi phí. Gắng gượng vượt qua từng ngày, tôi cũng không biết rồi cuộc sống của các cháu sẽ đi đâu về đâu khi mà không có sự trợ giúp.

Là chị cả, cháu Trịnh Thị Quỳnh hiện đang là sinh viên trường Cao đẳng Thương mại du lịch Hà Nội trải lòng: “Bố mẹ cháu không còn nữa, việc đi học của cháu cũng vô cùng khó khăn nhưng cháu vẫn luôn khao khát được đến trường vì cháu nghĩ cứ cố gắng học để sau này có một cái nghề kiếm tiền còn nuôi các em”.
Bố mẹ lần lượt qua đời, 4 chị em mồ côi chăm nhau trong căn nhà vắng - 6Xin hãy giúp các con…

Ước mơ của Quỳnh cũng là niềm mong mỏi của chúng tôi. Mong các cháu vượt qua những ngày tháng không có bố mẹ ở bên để vững vàng bước tiếp… Nhưng sóng gió, bão bùng luôn rình rập nơi đây và các cháu sẽ ra sao nếu không có bàn tay nào nâng đỡ?