Vụ tai nạn giao thông oan nghiệt đã cướp đi thanh xuân của Hùng – chàng kỹ sư Vật lý kỹ thuật. 27 tuổi, thay vì có một tương lai tươi sáng, Hùng bắt đầu chập chững tập đi, tập nói…
Thanh xuân dừng lại ở tuổi 25
Cánh cửa cổng mở ra, trước mắt tôi là một thanh niên dáng người cao, nước da đen sạm đang tập bò. Em là Cao Đình Hùng (SN 1995, thôn Văn Đô, xã Trường Sơn, huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa). Hùng đang tập bò và chập chững những bước đi đầu tiên như vậy đã hơn một tháng nay.
27 tuổi thay vì có tương lai tươi sáng thì Hùng lại bắt đầu cuộc đời mình bằng cách tập đi.
Thấy người lạ vào nhưng Hùng vẫn kiên nhẫn tập, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả áo. Đôi bàn tay của em chai sạn do nhiều lần mài xuống đất để luyện tập; đầu gối em được buộc bởi những lớp khăn để chống trầy xước.
Vốn là một học sinh ưu tú, Hùng thi đậu chuyên ngành Vật lý kỹ thuật hạt nhân thuộc Trường Đại học Bách khoa Hà Nội.
Sau khi tốt nghiệp, Hùng được nhận vào làm việc cho một công ty về lĩnh vực năng lượng mặt trời ở thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam. Cuối năm 2020, Hùng đi cùng người bạn trên một chiếc xe máy thì gặp nạn. Cú va chạm vào xe tải khiến Hùng bị đầu đập xuống đất, bất tỉnh.
Sau tai nạn giao thông, thanh xuân của chàng kỹ sư Vật lý kỹ thuật dừng lại ở tuổi 25.
“Trong đêm nhận tin con bị tai nạn giao thông phải cấp cứu ở bệnh viện Đa khoa tỉnh Hưng Yên, trời đất như sụp đổ, tôi không đứng vững nữa. Lúc đó, chỉ cầu mong con tôi tai qua nạn khỏi, nhưng ông trời không bắt con tôi đi nhưng lại hành hạ nó ra thế này…”, ông Cao Đình Hán (49 tuổi, bố Hùng) nghẹn ngào kể.
Đến bệnh viện, ông Hán như chết lặng khi biết con bị dập phổi, chấn thương sọ não, gãy đốt sống cổ thứ 6. Hùng ngay sau đó được chuyển tuyến lên Bệnh viện Việt Đức ở Hà Nội.
“Các bác sĩ ở đây tiên lượng, trường hợp của con tôi rất xấu, khả năng sống ít ỏi, khả năng phục hồi chỉ là con số 0. Lúc đó, tôi chỉ biết cầu xin bác sĩ hãy cứu lấy con trai tôi, nó còn trẻ quá…”, nói đến đó, ông Hán ôm mặt bật khóc. Từng khoảnh khắc, từng giây phút ngóng tình hình bệnh của con đến giờ vẫn còn ám ảnh, day dứt người cha tội nghiệp này.
Mẹ của Hùng đau khổ kể về số phận nghiệt ngã của con và của chính cuộc đời mình.
34 ngày ở Bệnh viện Việt Đức, Hùng vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Em chết lâm sàng. Tiền thuốc men, chi phí cho em ở Việt Đức mỗi ngày 15-17 triệu đồng. Bố Hùng chua xót cho biết, 34 ngày điều trị ở bệnh viện, Hùng đã tiêu tốn của gia đình hơn 500 triệu đồng là tiền cắm nhà cửa, vay mượn anh em họ hàng.
Rồi ông bảo, ngày thứ 35, lúc đó là vào Tết nguyên đán 2020, ngón tay trỏ của Hùng đột nhiên cử động. Vậy là hy vọng con sống và phục hồi lại tiếp tục. Nhưng lúc đó, không còn biết xoay xở ra sao để có tiền điều trị cho con, tôi xin cho cháu về Bệnh viện Đa khoa tỉnh Thanh Hóa điều trị.
Tiền hết, kiệt sức, bệnh con vẫn không tiến triển, bố Hùng đau đớn xin bệnh viện cho con về nhà.
Sau 2 năm ở viện, cách đây 2 tháng Hùng đã được đưa về nhà vì gia đình đã “sức cùng lực kiệt”.
“Biết đưa con về là hy vọng con phục hồi dần tắt nhưng tôi không biết phải làm sao, mọi nơi có thể vay đã vay rồi, cái gì trong nhà bán được tôi cũng bán rồi. Vậy là, sau 2 năm ở viện, cách đây 2 tháng, bố con ôm nhau về, chỉ khi nào con đau, lên cơn động kinh mới đưa đến viện”, người cha đau khổ kể lại.
“Bố kiệt sức rồi con ơi!”
Ngồi kế bên ông Hán, bà Trần Thị Hằng (mẹ của Hùng) liên tục lau nước mắt lăn trên gò má chai sạm. Từ khi con trai bị tai nạn, bà chưa có một giấc ngủ ngon, đêm nào cũng trông con đến khi mệt quá thì thiếp đi.
Gánh nặng mưu sinh lại đè nặng lên đôi vai người phụ nữ gần 50 tuổi này khi ông Hán bị ốm, viêm phổi, tràn dịch, phải phẫu thuật phổi hồi tháng 5 vừa qua.
Bà Hằng bảo, trước đây khi ông Hán còn khỏe, hai bố con ở bệnh viện, ông Hán lo cho con còn bà đi xin việc làm thêm để trang trải cuộc sống. Nhưng từ khi ông Hán ốm, mình bà lo tất cả mọi việc.
Bố Hùng bất lực cho biết mình đã kiệt sức, trong khi hành trình chữa bệnh cho con còn gian nan…
“Có những ngày tôi đạp xe đạp cả chục cây số để đến bệnh viện đút cơm, tắm rửa, thay quần áo cho con, rồi lại tất bật đến bệnh viện nơi chồng nằm lo cơm nước. Vất vả mấy cũng được tôi chỉ mong chồng nhanh khỏe, để cùng con luyện tập”, bà Hằng khóc.
Về nhà gần 2 tháng nay nhưng Hùng vẫn chưa có nhiều tiến triển, dù hằng ngày em vẫn chăm chỉ tập. Dây thần kinh ở trên đầu của em vẫn bị chèn nên đầu lúc nào cũng lúc lắc. Đôi bàn tay vẫn chưa cầm nắm được đồ vật. Đôi chân em vẫn chưa tự bước đi, em vẫn đang tập bò như một đứa trẻ.
Nhìn con bất lực, dùng tay đấm vào đầu, người ngã nhoài ra sân, trầy xước, chảy cả máu, lòng người làm bố quặn thắt. Không thể lo trả nợ cùng vợ, gồng gánh đứa con tội nghiệp, giờ đây sức khỏe của ông cũng như ngọn đèn trước gió, người cha ấy đau đớn, bất lực. Nhìn con, lần nào ông Hán cũng chảy nước mắt.
“Bố kiệt sức rồi con ơi…”, ông Hán bật ra câu nói đầy chua xót rồi ôm mặt khóc thành tiếng như một đứa trẻ khiến chúng tôi không khỏi nghẹn lòng.
Ông Vũ Văn Nghị, Trưởng thôn Văn Đô chia sẻ: “Vợ chồng ông Hán đều làm ruộng, cố gắng lắm mới nuôi được hai con ăn học. Vậy mà, ra trường chưa được bao lâu thì cháu Hùng bị tai nạn. Sau tai họa ập xuống với Hùng thì bố cháu cũng bị bệnh khớp, tràn dịch phổi, không làm được gì… Chi tiêu của cả nhà chỉ dựa vào mấy sào ruộng cấy của mẹ cháu và số tiền trợ cấp ít ỏi dành cho người tàn tật.