Hoá ra cả hai chúng tôi tự làm đau nhau, bố mẹ vợ không biết chuyện này nhưng đằng sau tôi lại thấy mình dại, tự đạp đổ hạnh phúc mà thôi.
Đời thằng đàn ông có lẽ chẳng gì cay đắng hơn là ở rể và sống dựa vào nhà vợ. Tôi là một gã đàn ông như vậy. Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, quanh năm chỉ biết đến cây lúa, cây hoa màu… nhờ nó mà bố mẹ nuôi 3 anh em tôi khôn lớn trưởng thành. Dù nghèo, không có điều kiện nhưng tôi luôn tự hào về quê hương mình, nhưng nhà vợ lại không thế.
Nhà vợ tôi ở thành phố, bố mẹ vợ đều làm kinh doanh nên có của ăn của để còn hai vợ chồng tôi chỉ làm nhân viên văn phòng. Vì có mỗi vợ tôi là con một nên ông bà chiều, có gì cũng vun vén cho con gái hết. Nhờ nhà vợ mà tôi không phải nai lưng ra kiếm tiền mua nhà, mua xe… Mọi thứ tôi có được ngày hôm nay đều nhờ bố mẹ vợ “đầu tư”.
Sau 5 năm ở rể, vợ chồng tôi cũng xin được ra ngoài ở riêng, căn chung cư gần 2 tỷ bố mẹ vợ cũng mua cho, chỉ là tên vẫn đứng tên ông bà mà thôi. Có cuộc sống an nhàn, dư giả nhưng tôi không thấy vui vì lúc nào cũng mang tiếng nhờ nhà vợ, lúc nào cũng phải cúi mặt khi sang nhà vợ. Điều đó khiến tôi khó chịu và luôn phải nghe vợ và nhà vợ mọi chuyện.
Khác với mẹ vợ, vợ tôi khá hiền, ít nói, yêu tôi nhưng lại rất hay ghen. Cô ấy luôn sợ mất chồng, hay kiểm soát và bắt tôi báo cáo mọi lịch trình di chuyển. Tính tôi không thích lăng nhăng nên chẳng bao giờ có chuyện trai gái bên ngoài. Tôi tôn trọng vợ và muốn giữ hạnh phúc gia đình. Vậy mà đến hôm sinh nhật con gái, bố mẹ vợ khiến tôi thực sự rất bực, khó chịu.
Hôm ấy tôi đón ông bà nội lên chơi với cháu, bố mẹ tôi người nhà quê ăn mặc giản dị, quà cáp cũng chẳng có gì. Vậy mà mẹ vợ lại thản nhiên nói với bác họ bên nhà vợ rằng: “Để bà ấy (bà nội) bế cháu làm bẩn cả cháu tôi ra, thông gia với ngữ nhà quê ấy tôi thấy xấu hổ quá”. Mẹ nói vậy, bố vợ cười khẩy tỏ vẻ đồng ý, bố mẹ tôi thì cúi mặt im lặng. Tôi định lớn tiếng đòi công bằng thì mẹ cản lại.
Hậm hực chuyện nhà vợ coi thường nhà tôi, tôi khó chịu lắm không biết làm thế nào để khiến bố mẹ vợ tức điên lên. Nghĩ chán chê, tôi quyết định thử đi tình một đêm xem thế nào. Tôi ngoại tình, người đau khổ nhất là vợ mà vợ lại là thứ mà ông bà ngoại yêu quý cưng chiều nhất. Tính vậy, tôi làm ngay và tất nhiên sẽ để vợ biết qua những tấm hình tôi chụp lại trong điện thoại.
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, vợ sẽ đau khổ, trách móc và về tâm sự với mẹ. Nhưng cô ấy lại im lặng coi như không biết gì khiến tôi khó hiểu vô cùng. Hoặc không, bình thường vợ sẽ làm ầm lên, trách móc, phán xét tôi nhưng lần này cô ấy thật lạ… Tôi cứ im lặng để xem phản ứng của vợ thế nào, cô ấy vẫn thản nhiên vui vẻ như thường ngày, thậm chí còn tỏ vẻ yêu đời hơn. Cho đến cuối tuần…
Vô tình nhìn thấy vợ tay trong tay với tình cũ đi ăn ở nhà hàng, hai người nói chuyện tình cảm khiến tôi khó chịu vô cùng. Sự ghen tuông khiến tôi không làm chủ được cảm xúc mà lao vào làm ầm, vợ cười khẩy hỏi lại tôi: “Anh đã ngoại tình, chơi trò bóc bánh trả tiền với người khác thì lấy tư cách gì ghen với tôi?”.
Á khẩu với lời vợ nói, tôi không ngờ cô ấy lại trả thù tôi bằng cách này. Hoá ra cả hai chúng tôi tự làm đau nhau, bố mẹ vợ không biết chuyện này nhưng đằng sau tôi lại thấy mình dại, tự mình đạp đổ hạnh phúc của mình mà thôi.