Mọi chuyện bắt đầu khi tôi cùng sếp tổng, anh Quân, đi công tác. Đêm hôm đó, chúng tôi phải tiếp đãi một đối tác quan trọng. Dưới ánh đèn lung linh, những ly rượu chạm nhau, không ai ngờ rằng cuộc vui lại kéo dài đến tận khuya. Tôi cố gắng uống đỡ cho anh, và chỉ một lúc sau, tôi đã say khướt.
Khi về khách sạn, tôi không còn đủ sức để tự đi. Anh Quân, với sự ân cần của một người đàn ông, dìu tôi lên tận phòng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ anh. Dù còn mơ màng, nhưng tôi không thể quên ánh mắt âu yếm của anh khi anh thay quần áo cho tôi và nằm cạnh, trông tôi ngủ say suốt đêm.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi giật mình khi nhận ra chúng tôi đang nằm trần như nhộng, cơ thể sát bên nhau. Mọi thứ xảy ra như một giấc mơ. Cảm giác lúng túng và ngượng ngùng bao trùm tôi, nhưng cùng lúc, một điều gì đó trong lòng tôi đã thay đổi.
Một tháng sau, khi thử que thử thai, tôi thấy hai vạch đỏ chót. Cảm xúc như vỡ òa. Tôi nghĩ về tương lai, về hạnh phúc mà tôi và anh có thể xây dựng cùng nhau. Chưa kịp thổ lộ với anh, tôi nhận được tin nhắn từ anh Quân, tâm trạng anh trầm lắng hơn thường ngày.
Anh đến bên tôi, với đôi mắt đượm buồn. “Bố mẹ anh vừa gặp tai nạn giao thông… Họ không qua khỏi.” Những từ ngữ đó như một cú sốc khiến trái tim tôi ngừng đập. Tôi ôm anh vào lòng, cảm nhận nỗi đau của anh, nhưng trong lòng cũng dâng lên nỗi lo lắng về tương lai của chúng tôi.
Sau cái chết đột ngột của bố mẹ, cuộc sống của anh Quân hoàn toàn thay đổi. Anh rời bỏ tất cả, từ công việc đến mối quan hệ của chúng tôi, để lo liệu cho tang lễ và những thủ tục pháp lý. Tôi cảm thấy như mình đứng giữa ngã ba đường, vừa muốn ở bên an ủi anh, vừa phải đối mặt với nỗi lo về cái thai đang lớn dần trong bụng.
Thời gian trôi qua, chúng tôi không còn là cặp đôi hạnh phúc như trước. Anh thường ngồi một mình, chìm trong suy tư, còn tôi cảm thấy như mình đang mất đi một phần quan trọng. Tôi quyết định không thể chờ đợi mãi. Tôi cần phải nói với anh về đứa trẻ, để anh hiểu rằng tình yêu chúng tôi vẫn có thể bắt đầu từ đây.
Một buổi chiều, tôi lấy hết dũng khí, nắm tay anh và nhìn vào mắt anh. “Em có điều muốn nói với anh…”
Ánh mắt anh chợt sáng lên, nhưng nỗi buồn vẫn còn đó. “Em có tin gì không?”
“Em đang mang thai,” tôi nói, giọng run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy, không gian như tĩnh lại. Anh nhìn tôi, vẻ bàng hoàng, rồi từ từ ôm chặt tôi vào lòng.
“Chúng ta sẽ vượt qua,” anh nói, giọng nghẹn ngào. “Dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, em và đứa trẻ sẽ là lý do để anh tiếp tục sống.”
Chúng tôi bắt đầu lại từ đầu, đối diện với nỗi đau và thử thách cùng nhau. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng tình yêu có thể là ánh sáng giữa những mất mát.