Sắp đến ngày sinh nhật của con trai nên tôi muốn mang chút đồ ở quê lên cho hai vợ chồng nó. Thế nhưng khi tôi vừa đến nhà thì thấy con dâu có vẻ hơi khó chịu.
Cuộc đời tôi đã trải qua nhiều nỗi buồn đau. Sinh con trai ở tuổi 28 nhưng khi con mới 3 tuổi thì chồng mất. Gia đình tôi còn lại một đứa trẻ mồ côi, một góa phụ và một người mẹ già. Khi đó, nhiều người thuyết phục tôi tái hôn nhưng tôi không đành lòng, nghĩ bụng thà cố gắng nuôi con khôn lớn còn hơn mang tiếng và dễ gây tổn thương cho chính đứa con mình sinh ra.
Để nuôi con trai, tôi đã chịu bao kham khổ vất vả, không dám ăn không dám mặc. May mà con trai tôi ngoan ngoãn, học hành giỏi giang và rất thương mẹ. Lúc rảnh rỗi nó đều giúp tôi công việc ở nhà, thậm chí đồng áng.
Khi trưởng thành, con trai không phụ sự mong đợi của tôi. Nó trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội rồi ra trường được một công ty nước ngoài mời làm việc. Có đồng lương, tháng nào nó cũng gửi cho tôi 5 triệu để chi tiêu trang trải mọi thứ trong gia đình. Biết tính tôi, thằng bé lúc nào cũng dặn mẹ phải chịu khó ăn uống và không nên tiết kiệm nhiều.
Đi làm một thời gian, con trai tôi cũng có người yêu, cô gái đó là người thành phố. Lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, con bé cư xử rất thân thiện. Tôi mừng cho con trai đã tìm được một cô gái hiền lành như vậy nên thúc giục chuyện cưới xin sớm.
Để mọi thứ được đàng hoàng, tôi lấy hết tiền dành dụm ra để phụ con trai tổ chức đám cưới. Thằng bé cũng đã mua được nhà chung cư trả góp trên thành phố nên tôi rất yên tâm. Sau đám cưới, dù vợ chồng con trai bận rộn, ít về quê nhưng chúng thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi, dặn dò tôi phải chú ý đến sức khỏe. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen gia đình chúng tôi lấy được một cô con dâu ngoan.
Vì sắp đến ngày sinh nhật của con trai nên tôi muốn mang chút đồ ở quê lên cho hai vợ chồng nó. Thế nhưng khi tôi vừa đến nhà thì thấy con dâu có vẻ hơi khó chịu. Con bé chào hỏi qua loa rồi bỏ vào phòng.
Đến bữa cơm, con dâu bỗng dưng nói với tôi rằng: “Mẹ đừng ngồi ở bàn ăn, rơi vãi lung tung mất công dọn dẹp, mẹ vào bếp cho tiện”. Nó còn mang cho tôi một bộ bát đũa mới bảo tôi ăn riêng, nếu không rất mất vệ sinh. Nghe con dâu nói tôi khó chịu lắm, nhìn sang con trai thì nó không nói lời nào. Lúc đó, trong lòng tôi vô cùng lạnh lẽo, cầm bát cơm mà nuốt không nổi.
Ăn xong tôi cũng không nói gì mà vào phòng nằm nghỉ nhưng không thể ngủ được vì choáng với cách cư xử của con dâu. Trước giờ con dâu tốt với tôi như vậy sao tự dưng lại thay đổi nhanh chóng thế? Hay là trước đây nó chỉ giả vờ tốt với tôi như vậy thôi? Cứ nghĩ đến là tôi lại uất hận trằn trọc mãi không thôi.
Nửa đêm khát nước, tôi ra ngoài uống thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa con dâu và con trai. Con dâu tôi nói: “Sao chúng ta không nói với mẹ về bệnh viêm gan A của anh? Nếu chúng ta để mẹ ăn riêng như vậy, mẹ chắc chắn sẽ buồn lắm”. Nghe đến đây, tôi rơm rớm nước mắt và nhận ra rằng, các con làm như vậy là lo cho tôi, sợ tôi bị lây bệnh. Thì ra con dâu vẫn tốt với tôi chứ không như những gì tôi đang nghĩ trong lòng!