Tôi vốn chẳng phải là người dễ nổi nóng, nhưng câu chuyện lần này khiến tôi không thể bình tĩnh được nữa. Mỗi lần ốm đau, tôi đều tự tay nấu cháo gà, bỏ thêm đông trùng hạ thảo để nhanh chóng hồi phục. Chồng tôi thấy vậy, bỗng dưng vài hôm nay nhờ tôi nấu để mang đi làm ăn trưa, nói là để tẩm bổ. Tôi còn vui vẻ, nghĩ rằng anh cuối cùng cũng biết trân trọng sức khỏe.
Nhưng đời không như mơ. Một ngày nọ, khi dọn dẹp, tôi vô tình phát hiện một tin nhắn trên điện thoại anh để quên ở nhà. Cô ta nhắn: “Cháo hôm nay ngon thật anh ạ. Nhớ thêm đông trùng hạ thảo như hôm trước nhé!” Tim tôi như bị bóp nghẹt. Cặp lồng cháo mà tôi cẩn thận chuẩn bị lại không phải dành cho anh, mà dành cho cô bồ nhí!
Cảm giác bị phản bội vừa đau đớn vừa uất ức. Tôi âm thầm theo dõi và đúng như dự đoán, mỗi lần anh mang cặp lồng đi, đều là để “phục vụ” cô ta.
Đến hôm sau, tôi quyết định làm một việc khiến anh phải “tâm phục khẩu phục.” Tôi vẫn nấu cháo gà như mọi khi, nhưng lần này có một nguyên liệu đặc biệt – một ít thuốc xổ nhẹ, đủ để gây khó chịu nhưng không nguy hiểm. Cặp lồng được đóng nắp cẩn thận như thường lệ và anh chẳng hề nghi ngờ gì.
Buổi tối, chồng tôi trở về nhà, mặt mày tái mét. Anh không nói lời nào, chỉ nằm vật ra giường. Tôi giả vờ hỏi thăm:
“Anh làm sao thế? Trông mệt mỏi thế này?”
Anh lúng túng:
“Không… không có gì, chắc đồ ăn trưa hôm nay không hợp bụng…”
Tôi cười thầm nhưng vẫn giữ vẻ quan tâm. Lát sau, tôi lén vào nhà vệ sinh, nghe cuộc điện thoại lén lút của anh với cô ta. Tiếng cô bồ vang lên rõ mồn một:
Tôi bước ra ngoài, nhìn chồng lấm lét tránh ánh mắt mình, lòng hả hê nhưng vẫn giữ vẻ hiền lành. Anh chắc chắn chẳng hề biết ai là người đã “nêm gia vị đặc biệt” vào cặp lồng ấy.
Từ hôm đó, anh không còn đụng đến cháo tôi nấu nữa, cũng chẳng nhắc đến việc mang đồ ăn đi làm. Còn tôi, dù vết thương lòng chưa nguôi, nhưng ít nhất cũng khiến anh phải trả giá cho sự phản bội của mình.