Tôi kết hôn được gần 10 năm và đã trải qua rất nhiều khó khăn, thăng trầm. Vì gia đình này và vì hai đứa con, vợ chồng tôi đã thức khuya dậy sớm, không ngừng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.
Khi tôi lấy chồng, vì điều kiện kinh tế hạn hẹp nên đám cưới không thể đơn giản hơn. Cưới xong, chúng tôi rời quê lên thành phố làm việc, tôi nhớ những ngày tháng khó khăn nhất là khi vợ chồng chúng tôi sống trong căn phòng trọ rộng 20m2, chi tiêu tằn tiện, dăm ba bữa mới lại ăn thịt một lần.
Vợ chồng tôi làm việc chăm chỉ trong nhiều năm mới để dành được một số tiền, sau đó về quê mở một quán ăn nhỏ. Nhờ kinh doanh thuận lợi, hơn nữa đồ ăn ngon, giá rẻ nên chúng tôi nhanh chóng phát đạt, khấm khá lên trông thấy. Trong vài năm, chúng tôi đã mua được một chiếc xe hơi và một ngôi nhà khang trang, cuộc sống thoải mái và dư dả. Bố mẹ chồng thấy vậy cũng bắt đầu hỏi chúng tôi tiền sinh hoạt hàng tháng và cả việc lo tiền học phí, tiền tiêu vặt cho cô em chồng đang học đại học. Chúng tôi vui vẻ đồng ý gánh vác để ông bà yên tâm tuổi già, không phải lo lắng gì.
Thế nhưng đến khi cô em chồng chuẩn bị kết hôn thì có vấn đề xảy ra. Vì muốn “đẹp mặt” với nhà trai và khách khứa, bố mẹ chồng dồn hết tiền dành dụm để tổ chức đám cưới thật to và còn mua kiềng vàng, nhẫn lắc các kiểu để chuẩn bị trao tặng con gái, con rể trong ngày thành hôn.
Tôi cũng tâm sự, bàn bạc với chồng và cả 2 thống nhất sẽ tặng một phong bì 50 triệu để hỗ trợ em chồng chuẩn bị kết hôn. Ngay sau khi nhận tiền, em chồng liền mở ra xem và tỏ vẻ không mấy hài lòng. Mẹ chồng thấy thế cũng hùa vào chê trách: “Anh chị bây giờ đã trưởng thành và kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao lại cho em ít thế? Kết hôn là sự kiện trọng đại của đời người, mẹ nghĩ các con cần cho em nhiều hơn để chuẩn bị cho chu đáo”. Cô em chồng còn đáng ghét hơn khi buông lời khó chịu: “Em có phải ăn xin đâu mà anh chị cho có vài đồng bạc như vậy?”.
Tôi nghe xong mà tức giận dâng trào nên liền nói lại: “Cho nhiều hay cho ít hoàn toàn là quyền của anh chị, quan trọng là tình cảm chứ sao cô lại buông lời phũ phàng như thế? Để được như ngày hôm nay, anh chị cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, phải nỗ lực không ngừng. Số tiền này cũng từ làm việc chăm chỉ, thức khuya dậy sớm mới có được. Nếu cô chê thì thôi vậy”.
Nói xong tôi cầm lại tiền và kéo chồng quay người bỏ đi. Mẹ chồng và em chồng thật sự là quá đáng, họ không nghĩ đến những gì vợ chồng tôi đã làm cho họ trong những năm qua, họ thật tham lam và bạc bẽo. Chồng tôi không mắng tôi mà còn ủng hộ cách làm của tôi. Các bạn thấy tôi làm như vậy có đúng không?