Con gái NSND Công Lý tâm sự, kể từ khi bố bị bệnh cô thấy yêu và thương bố nhiều hơn.
Thục Anh hẹn tôi tại một quán cafe nhỏ trong buổi chiều thu mát mẻ. Lần đầu gặp, điều tôi ấn tượng ở cô bé này là sự thông minh, lễ phép. Có lẽ, khán giả nhớ đến Thục Anh là con gái của NSND Công Lý hơn là cô Đạo diễn trẻ. Chính vì “cái bóng” của bố quá lớn điều này khiến Thục Anh tự hào nhưng bị tự ti, đôi khi còn hoài nghi về năng lực bản thân. Cô tâm sự với tôi: “Đã có lúc em muốn nghỉ học vì áp lực là con của NSND Công Lý”. Đã từng không thích công việc nghệ thuật vì có những ngày bố đi công tác biền biệt, thiếu tình thương từ bố nhưng Thục Anh lại quyết định theo đuổi ngành này để xem có gì thú vị mà bố đam mê đến vậy. Tuổi thơ của Thục Anh là cánh gà nhà hát, lớn lên trong phòng lồng tiếng. Khi nhắc đến bố, điều cô mong ước nhất lúc này là bố luôn khoẻ mạnh, sớm bình phục để có thể đứng trên sân khấu tiếp tục theo đuổi đam mê. Như Thục Anh nói: “Sân khấu là thánh đường của bố”.
Tôi và mẹ ở nhà thuê hơn 20 năm qua
– Xin chào Thục Anh! Vừa qua, phim tài liệu ngắn ‘Có một chòm sao’ kể về giai đoạn NSND Công Lý đối diện bệnh tật được Thục Anh kể lại bằng ngôn ngữ hình ảnh đã lấy đi nhiều nước mắt của khán giả với kịch bản cùng nhiều phân cảnh xúc động. Ý tưởng này được Thục Anh ấp ủ từ khi nào?
Tôi tâm đắc ý tưởng về kịch bản này từ lâu và cuối cùng đã hoàn thiện được “đứa con tinh thần” của mình. Bộ phim được tôi ấp ủ từ khi bố còn khỏe. Tôi muốn làm phim về bố để mọi người có cái nhìn sâu sắc hơn về bố. Khán giả thấy được phía sau cánh gà NSND Công Lý là người như thế nào. Khi bố ốm, tôi có cái nhìn khác về bố, yêu bố nhiều hơn. Sau khi xem xong bộ phim này, điều tôi hạnh phúc nhất là mọi người trong gia đình gắn bó với nhau hơn.
– Có bố làm nghệ sĩ, điều này giúp gì cho Thục Anh trên con đường theo đuổi ngành nghệ thuật thứ 7?
Thời điểm tôi nghiên cứu sâu sắc về nghề lúc đấy bố lại bị ốm. Điều tôi tiếc nuối nhất là 2 bố con không còn trao đổi về nghề như trước được nữa. Trong lúc bố còn khỏe, bố hay hỏi han về chuyện học hành, bố hay cho tôi lời khuyên chứ không “nhúng tay” vào công việc của tôi. Mặc dù bị bệnh, thi thoảng bố vẫn hỗ trợ tôi đóng một vài vai nhỏ.
– Không ở với bố từ nhỏ, Thục Anh và bố kết nối tình cảm bố con khăng khít mỗi ngày bằng cách nào?
Thời điểm bố chia tay bác Vân, khi đó bố như mất tất cả. Lúc đó, mẹ tôi hay đi công tác nên phải gửi tôi cho bố chăm sóc. Đó là khoảng thời gian 2 bố con gần nhau nhất. Bố ở một mình, thêm biến cố gia đình nên bố hay tụ tập bạn bè nhậu để quên chuyện buồn. Lúc nào tôi gặp bố cũng trong tình trạng say xỉn.Những lúc bố say, tôi lại thấy thương bố nhiều hơn. Khi say, bố gọi điện cho tôi khóc. Tôi biết bố là người tình cảm, nhưng bố chỉ thể hiện việc đó khi bố say thôi. Khi tỉnh, bố tỏ ra là người cứng rắn, mạnh mẽ. Chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó nên tôi rất thương bố. Tôi hiểu được cảm giác cô đơn của bố khi ở một mình.
Dưới ánh đèn sân khấu, bố được nhận những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả, nhưng khi về nhà bố lại lủi thủi một mình. Có những mùa Tết, tôi bị phân vân giữa việc ăn Tết với bố và mẹ. Cứ đến đêm giao thừa, tôi rất buồn vì sợ lúc mọi người được sum vầy nhất thì bố phải ở một mình. Những lúc như thế, tôi nghĩ nếu bố tìm được người phụ nữ ở bên sẽ tốt cho bố. Bây giờ, tôi mới hiểu câu: “Con chăm cha không bằng bà chăm ông”. Mặc dù bố bị ốm nhưng vẫn muốn lo cho các con. Bố hỗ trợ tiền học cho các con trong khả năng của bố, dù là nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng của bố. Bố vẫn cố gắng làm việc để hỗ trợ cho các con phần nào.
Mối quan hệ giữa bố mẹ Thục Anh sau chia tay ra sao?
Bố mẹ tôi đều rất văn minh, sau chia tay 2 người vẫn là những người bạn tốt của nhau. Từ xưa đến nay, mặc dù chia tay nhưng mẹ luôn chuẩn bị quà tặng bố. Thậm chí, sinh nhật bác Vân mẹ cũng nhắc tôi gọi điện, nhắn tin chúc mừng bác. Tôi thấy hành động, suy nghĩ đó của mẹ thật tuyệt vời.Thời điểm bố mẹ chia tay tôi còn nhỏ. Mẹ chăm sóc tốt cho tôi, thi thoảng 2 mẹ con đi du lịch. Sau này, khi mẹ đã có hạnh phúc mới mẹ vẫn chăm sóc, yêu thương tôi như trước. Tôi vẫn đang ở với mẹ và chưa bao giờ có ý định tách ra ở riêng. Mẹ tôi là người phụ nữ kiên cường và tôi khâm phục điều đó. 23 năm làm con của mẹ, tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc. Tôi với mẹ ở nhà thuê hơn 20 năm. Nhiều khi tôi ham chơi, mẹ chủ động giục tôi sang thăm ông bà và bố.
Thời điểm nghe tin bố bị đột quỵ, lúc đó cảm xúc của Thục Anh thế nào?
Khi đó, tôi nhận được cuộc gọi của người anh trong nghề thông báo chuyện bố tôi nhập viện cứu cứu. Đôi khi tôi cũng tủi thân vì mình là con lớn trong nhà nhưng nhiều chuyện lại không biết. Tôi bị sốc khi nhận tin bố đột quỵ. Tôi tự đặt câu hỏi rằng: “Nếu bây giờ có chuyện gì xảy ra với bố thì mình sống thế nào?”. Buổi tối hôm đó, tôi ở trong trạng thái không biết phải làm gì.Thời điểm bố bị ốm đúng dịch Covid nên mọi người không được vào thăm. Tôi và mọi người thấp thỏm ngồi ở ngoài chờ. Khi bố tỉnh, tôi gọi điện cho bố, bố vẫn nhận ra và chỉ khóc thôi. 6 tháng sau, bố vẫn biết các con là ai nhưng không thể nói ra được. Đến bây giờ, bố đã trở lại bình thường và ở trạng thái tốt. Ngày xưa, bố chỉ khóc trước mặt các con khi say thôi nhưng kể từ khi gặp biến cố về sức khoẻ bố hay xúc động. Thời điểm mới khoẻ lại, chỉ cần nhìn thấy các con thôi bố đã khóc rồi, không kìm được cảm xúc.
Sức khoẻ hiện tại của NSND Công Lý thế nào?
Bố tôi hay tự tập các bài tập ở nhà với máy tập. Sức khoẻ của bố đang tiến triển tốt, thay đổi tích cực. Bên cạnh đó, bố hay đến Nhà hát để duyệt hoặc xem vở kịch. Việc bố dần dần quay lại với công việc là điều hạnh phúc. Tôi mong bố khoẻ lại, theo đuổi tiếp đam mê. Thứ duy nhất bố sống vui là được làm nghề và trong tương lai gần bố trở lại với sân khấu. Sân khấu là thánh đường của bố.
Bố là người truyền cảm hứng cho tôi nhiều nhất, là người cho tôi nhiều lời khuyên. Lần gần nhất 2 bố con ngồi nói chuyện về Táo Quân. Khi nghe bố nói, tôi thấy yêu nghề hơn, muốn khám phá nhiều hơn. Ngày xưa, có thời điểm 2 bố con bất đồng quan điểm, tôi thấy không gặp cũng không sao. Khi bố say, bố gọi điện mình thấy phiền. Nhưng đến khi bố đổ bệnh, không nói được, tôi chỉ ước sao bố gọi điện cho mình khóc, tâm sự như ngày xưa. Tôi trân trọng những điều nhỏ nhặt mà trước kia mình thấy phiền. Sau khi bố bị bệnh, tôi thấy mình yêu bố nhiều hơn.
Tôi từng nghĩ chuyện nghỉ học vì bị áp lực là con của NSND Công Lý
Trước đó, Thục Anh từng không thích theo nghệ thuật vì chứng kiến những vất vả mà bố trải qua. Vậy tại sao bây giờ bạn lại tiếp nối công việc này?
Quyết định chọn con đường nghệ thuật là cách giúp tôi hiểu bố hơn. Tôi muốn thử xem nghề này có gì hay mà bố đau đáu đến vậy. Bố là nghệ sĩ nên “máu nghệ thuật” ngấm vào con người tôi từ bé. Tuổi thơ của tôi là cánh gà nhà hát, lớn lên trong phòng lồng tiếng. Bố mẹ hay đưa tôi đi làm cùng. Khi chọn nghề, tôi không đắn đo gì mà lựa chọn ngay việc theo đuổi nghệ thuật.Tôi thích làm phim, bố hướng tôi đến ngành biên kịch. Tôi lại thích ra hiện trường, thích đến đoàn phim gặp mọi người. Khi đó, tôi hỏi ý kiến mẹ, mẹ khuyên tôi học đạo diễn. Mẹ có nói: “Khi mình chưa biết làm gì cả thì hãy làm người đứng đầu để dễ lựa chọn hơn”. Sau đó, mẹ thuyết phục bố để cho tôi học đạo diễn và bố ủng hộ. Bố đưa tôi đến các đoàn phim để trải nghiệm. Đây là lựa chọn đúng và làm nghệ thuật là công việc mà tôi hứng thú nhất.
Có bố là NSND đó là điều tự hào, có khi nào Thục Anh bị áp lực khi là con của NSND Công Lý?
Năm nhất Đại học, tôi thấy mình không có gì nổi bật so với các bạn cùng lớp vì nhiều bạn có tư duy hay, được khen rất nhiều. Mọi người chỉ biết, lớp này có đứa là con NSND Công Lý thôi chứ không biết tôi là ai. Lúc đó, tôi tủi thân và nói với bố rằng: “Con rất áp lực”. Tôi từng nghĩ đến chuyện bỏ học vì áp lực là con của NSND Công Lý. Khi đó, bố nói lại với tôi rằng: “Bố có cần con thành công hay con bằng ai đâu, bố cũng không cần con phải học giỏi nhất lớp mà bố chỉ cần con làm tốt việc con làm”. Sau đó, tôi làm theo lời khuyên của bố, làm tốt công việc trong khả năng của mình còn thành công hay công phải tuỳ thuộc vào duyên số. Tôi cứ làm thôi, không quá kỳ vọng đặt ra mục tiêu gì cả vì sợ nói trước bước không qua.
Công việc học hành hiện tại của Thục Anh tại trường Đại học sân khấu Điện ảnh Hà Nội thế nào?
Bố mẹ tôi chuyên về sân khấu hơn nên khi theo học Điện ảnh tôi không có nhiều hiểu biết. Bố cũng hỗ trợ tôi nhiều, chỉ bảo về cách làm phim. Đó là đặc quyền của tôi khi có bố mẹ làm cùng nghề. Tuy nhiên, đổi lại điều đó tạo áp lực cho chính mình khi là con của NSND Công Lý. Tôi phải tìm chỗ đứng, nổi bật hơn để khẳng định chính mình. Tôi vẫn đang áp lực bởi chuyện đó. Vậy nên, tôi quyết định học lên Thạc sĩ để trau dồi thêm kiến thức và mong muốn được làm phim. Tôi hay tham gia các đoàn phim để tìm kiếm cơ hội nghề nghiệp cho mình.
Là bạn thân của Long Vũ, bước đầu bạn đã có thành công nhất định, Thục Anh có khi nào rơi vào trạng thái áp lực đồng trang lứa?
Tôi và Long Vũ chơi rất thân với nhau. Long Vũ là người giỏi, có tư duy, cá tính riêng. Sau nỗ lực 4 năm học, 1 năm va vấp ở ngoài bây giờ Long Vũ đã chứng minh được năng lực của bạn ấy. Tôi hạnh phúc khi bạn ấy có bước đi đầu tiên thành công, được khán giả công nhận.Tuy nhiên, tôi và Long Vũ từng có khoảng thời gian áp lực về chuyện bố mẹ mình là người nổi tiếng. Nhiều người nghĩ chúng tôi có bệ đỡ rồi nên sẽ không cần cố gắng quá nhiều. Chúng tôi bị áp lực khi bố mẹ nổi tiếng và bản thân phải làm tốt hơn nữa. Tôi không muốn bị định kiến đó. Tôi nghĩ khi mọi người thấy sự chân thành của mình sẽ hiểu. Mỗi người sẽ có khả năng riêng, mình cứ làm tốt việc của mình và lắng nghe những lời góp ý tích cực.
Không chỉ có Long Vũ, bạn bè cùng khoá tôi có nhiều người rất giỏi. Khi các bạn thành công, tôi có nhiều nỗi băn khoăn, câu hỏi đặt ra như: Hay vì mình chưa có khả năng, hay mình đang bị kẹt ở chỗ nào,… Hiện tại, có những gì cần hoàn thành tôi cứ làm thôi và việc của tôi cần cố gắng trau dồi bản thân thêm kinh nghiệm, cố gắng làm nghề.
Cảm ơn Thục Anh về những chia sẻ trên!