Suốt 6 năm về làm dâu, chị Thu luôn cố gắng chu toàn mọi việc trong gia đình chồng. Từ việc chăm lo bố mẹ chồng, đến nuôi dạy con cái, chị chưa từng một lần ca thán. Thế nhưng, có một điều khiến chị luôn canh cánh trong lòng: **chị chưa một lần được về quê ăn Tết cùng bố mẹ ruột**.
Hằng năm, Tết đến xuân về, bố mẹ chị Thu đều mong ngóng con gái và cháu ngoại về đoàn tụ. Nhưng lần nào chị cũng phải từ chối, chỉ biết nói:
“Con không về được đâu bố mẹ ạ, con phải ở lại lo việc nhà chồng.”
Nhìn đôi mắt buồn của bố mẹ mình qua màn hình điện thoại, chị Thu không khỏi nghẹn ngào. Vì thế, năm nay, chị quyết định phá lệ, đặt vé về quê ăn Tết cùng bố mẹ ruột. Nhưng khi vừa báo tin, chị lập tức nhận được cơn thịnh nộ từ bố chồng.
Ông Đức – bố chồng chị Thu – nổi giận đùng đùng khi biết con dâu định đưa cả nhà về quê ngoại ăn Tết. Ông không thèm nghe bất kỳ lời giải thích nào mà ngay lập tức **ném hết quần áo và đồ đạc của chị ra ngoài sân**, khiến chị không khỏi choáng váng.
“Cô muốn đi thì đi luôn đi! Từ giờ đừng bước chân về cái nhà này nữa!” – Ông Đức quát lớn, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
Chị Thu, dù rất ấm ức và tổn thương, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Chị nhặt từng món đồ bị ném ra sân, gấp gọn lại rồi lặng lẽ chuẩn bị hành lý. Trước khi rời đi, chị đặt một bức thư nhỏ vào trong tủ bếp – nơi mà chị biết chắc chắn bố chồng sẽ nhìn thấy khi vào bếp lấy đồ.
Đêm giao thừa, khi mọi người đang chuẩn bị cúng, ông Đức bất ngờ vào bếp tìm hộp trà. Lúc mở tủ, ông nhìn thấy một tờ giấy gấp gọn đặt ngay ngắn trên kệ. Đó là bức thư mà chị Thu để lại.
Nét chữ ngay ngắn của chị Thu hiện lên, kèm theo những lời đầy cảm xúc:
**”Bố kính yêu,
6 năm làm dâu, con chưa một lần dám xin phép về quê ngoại ăn Tết, vì con hiểu trách nhiệm của một người con dâu trong gia đình. Nhưng bố có biết, mỗi năm nhìn bố mẹ ruột ngày càng già yếu, con chỉ biết kìm nén nước mắt. Họ không nói ra, nhưng con biết họ rất mong con và cháu về sum họp.
Bố mẹ ruột cũng giống như bố mẹ chồng – đều là những người con luôn muốn báo hiếu. Con không có ý bỏ bê trách nhiệm, chỉ xin một lần được làm tròn chữ hiếu với bố mẹ đẻ.
Nếu việc này khiến bố giận, con xin nhận mọi trách móc. Nhưng con hy vọng bố hiểu rằng, con không chỉ là con dâu của bố, mà còn là con gái của người khác.
Chúc bố một năm mới bình an và mạnh khỏe. Con Thu.”**
Đọc đến đây, ông Đức lặng người. Trong lòng ông bắt đầu dâng lên cảm giác hối hận. Ông nhận ra suốt 6 năm qua, ông luôn bắt con dâu phải hy sinh vì gia đình mình, mà quên mất rằng cô cũng có một gia đình cần được quan tâm.
Đúng lúc giao thừa, khi cả nhà đang cúng, ông Đức bất ngờ gọi điện cho chị Thu. Giọng ông run run:
“Thu à… bố xin lỗi con. Bố sai rồi. Con về đi, bố không giận nữa. Bố biết con là một đứa con dâu tốt, nhưng cũng là một đứa con gái hiếu thảo. Tết này về với bố mẹ con đi, năm sau bố không cản nữa.”
1. **Hiếu nghĩa phải được sẻ chia**: Một người con dâu không chỉ có trách nhiệm với gia đình chồng, mà còn cần được tôn trọng quyền làm tròn chữ hiếu với bố mẹ ruột.
2. **Đừng để những định kiến làm tổn thương người khác**: Sự kỳ vọng quá mức từ gia đình chồng có thể khiến con dâu chịu áp lực lớn, và sự cảm thông là cách duy nhất để giữ hạnh phúc gia đình.
3. **Giao tiếp là chìa khóa để giải quyết mâu thuẫn**: Thay vì tranh cãi, một lá thư chân thành cũng có thể thay đổi trái tim của người lớn.
Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta rằng, **gia đình hạnh phúc là nơi mọi người thấu hiểu và yêu thương lẫn nhau, không phải là nơi áp đặt trách nhiệm hay sự ích kỷ.**