45 tuổi, tôi vẫn chưa một lần đưa ai về ra mắt gia đình. Bố mẹ ngày ngày nhắc nhở, họ hàng thì rộn ràng những câu hỏi khiến tôi không ít lần cảm thấy áp lực. Nhưng định mệnh như đã an bài khi trong một dịp hội làng, tôi gặp em – cô gái xóm bên.
Em đẹp dịu dàng với ánh mắt biết nói, nhưng cuộc sống lại không ưu ái khi em bị câm điếc bẩm sinh. Thời gian đầu, tôi cũng phân vân, liệu một người như tôi có thể chăm sóc và yêu thương em trọn vẹn? Nhưng rồi từng cử chỉ, từng nụ cười, sự dịu dàng chân thành của em đã chinh phục trái tim tôi. Tôi nhận ra, yêu thương không cần phải nói thành lời, mà có thể cảm nhận từ những điều giản dị nhất.
Khi gia đình hay tin chúng tôi quen nhau, cả họ hàng dậy sóng phản đối. Ai cũng sợ rằng cuộc sống hôn nhân sẽ chẳng mấy êm đềm. Nhưng tôi biết mình cần gì và muốn gì. Phớt lờ mọi lời can ngăn, tôi đưa em về làm vợ, quyết tâm xây dựng một tổ ấm riêng chỉ có tình yêu là nền tảng.
Ngày em vào viện sinh con, cả nhà tôi hồi hộp chờ đợi. Khi tiếng khóc của con vang lên, tôi nhìn em – ánh mắt rưng rưng hạnh phúc. Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra. Em cất tiếng nói đầu tiên trong đời, một câu nói tròn vành rõ chữ:
“Cảm ơn chồng yêu nhiều.”
Cả phòng sinh như lặng đi trong vài giây. Sự xúc động, niềm vui, sự ngỡ ngàng hòa quyện thành một cảm giác khó tả. Tôi nắm chặt tay em, nước mắt cứ thế trào ra. Em không chỉ mang đến cho tôi một gia đình, mà còn một phép màu của cuộc đời.
Hóa ra, tình yêu thật sự có thể chữa lành mọi điều, kể cả những giới hạn mà số phận đặt ra. Chỉ cần hai trái tim đồng điệu, mọi trở ngại đều có thể vượt qua. Và với tôi, tiếng nói của em hôm ấy chính là minh chứng đẹp nhất cho sức mạnh của tình yêu.