Tôi quen chồng qua ứng dụng hẹn hò. Biết tôi từng qua một đời chồng và có con riêng, anh vẫn chấp nhận và ngỏ ý cưới tôi. Anh luôn khẳng định mình là trai tân, chưa từng kết hôn hay có con, điều đó khiến tôi yên tâm và tin tưởng hơn vào mối quan hệ này.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu rạn nứt khi tôi đi công tác một tuần. Đúng giữa chuyến đi, anh gọi điện, giọng hồ hởi:
Tôi chết sững. Đứa bé nào? Anh từng nói chưa có gia đình, vậy đứa trẻ này là sao? Cảm giác bị lừa dối khiến tôi tức điên. Tôi gặng hỏi, nhưng anh chỉ đáp lấp lửng:
“Về nhà đi rồi em sẽ hiểu.”
Tôi không đợi thêm một phút nào. Ngay sau khi hoàn thành công việc, tôi đặt chuyến bay sớm nhất về nhà. Cảm xúc trong tôi lúc đó là hỗn loạn – tức giận, thất vọng, và sẵn sàng làm ầm lên để anh phải giải thích rõ ràng.
Vừa bước vào cửa nhà, tôi sững người. Trước mặt tôi không phải một đứa trẻ lạ lẫm nào cả, mà là con trai riêng của tôi – thằng bé đang ngồi cười tươi bên mâm cơm với chồng tôi.
Tôi gần như không tin vào mắt mình. Quay sang anh, tôi lắp bắp:
“Sao con lại ở đây? Thằng bé đang ở với ông bà ngoại mà?”
Anh mỉm cười, kéo ghế mời tôi ngồi:
“Anh thấy em luôn lo lắng cho con, nhưng lại phải xa thằng bé vì công việc. Anh nghĩ, thay vì để thằng bé sống xa mẹ, sao không để nó về đây, sống cùng chúng ta? Anh không nói trước vì muốn tạo bất ngờ cho em.”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Trong lòng, tôi vừa cảm động vừa áy náy vì đã nghi ngờ anh. Thằng bé chạy đến ôm lấy tôi, nói bằng giọng hồn nhiên:
“Chú bảo từ nay mẹ con mình sẽ không phải xa nhau nữa!”
Tôi không kìm được nước mắt. Hóa ra, anh không chỉ chấp nhận quá khứ của tôi, mà còn yêu thương cả đứa con riêng của tôi như con ruột. Hành động này của anh khiến tôi nhận ra rằng, không phải ai cũng đủ bao dung và chân thành để làm điều đó.
Từ ngày đó, gia đình nhỏ của chúng tôi trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết. Và tôi biết, mình đã tìm được người đàn ông đáng để gửi gắm cả cuộc đời.