Người đàn ông với dáng vẻ mệt mỏi bước ra từ văn phòng công chứng. Anh cầm tập hồ sơ trên tay, ánh mắt đượm buồn lẫn bối rối. Sáu năm kể từ khi vợ mất, anh đã dành trọn thanh xuân còn lại để nuôi con, chăm sóc cha mẹ vợ và lo toan mọi chuyện trong gia đình. Từ những ngày đầu khó khăn, anh chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn, luôn giữ trọn lòng mình vì vợ đã khuất.
Mẹ vợ, người phụ nữ già nua nhưng đầy lòng trắc ẩn, đã hiểu rõ sự hi sinh ấy. Những năm tháng cuối đời, bà đã thẳng thắn quyết định để lại ngôi nhà trị giá 20 tỷ và số tiết kiệm 10 tỷ cho anh. Một món quà mà bà tin là xứng đáng cho một người con rể hơn cả ruột thịt.
Nhưng đời người vốn nhiều bất ngờ. Ngày anh cầm giấy tờ nhà đất đi sang tên đổi chủ, nhân viên phòng công chứng kiểm tra và thông báo rằng toàn bộ tài sản đã thuộc về một người khác từ trước đó.
“Không thể nào!” – anh lẩm bẩm, bàn tay run run cầm tập hồ sơ. Anh không tin vào tai mình, trái tim nhói đau khi nhìn thấy cái tên xa lạ trên sổ đỏ và hợp đồng chuyển nhượng.
Ai là người đã nhận số tài sản ấy? Tại sao mẹ vợ anh không nhắc đến việc này? Anh lật lại mọi ký ức, cố gắng tìm ra câu trả lời.
Khi trở về nhà, ánh mắt của đứa con gái nhỏ như muốn hỏi anh điều gì đó. Cô bé chỉ vào một phong bì màu vàng được đặt trên bàn từ hôm trước. Bên trong là một lá thư viết tay của mẹ vợ.
“Con rể yêu quý,
Mẹ biết con sẽ ngạc nhiên khi đọc lá thư này, nhưng mẹ phải làm thế vì mẹ tin con sẽ hiểu. Tài sản ấy, mẹ không thể trao hết cho con, vì nó thuộc về một người mà con từng biết – người con ruột của mẹ đã lưu lạc nhiều năm qua. Hãy tìm đến cô ấy, để biết mẹ chưa từng làm gì sai với con. Mẹ chỉ muốn gia đình chúng ta trọn vẹn hơn…”
Câu chuyện mở ra một chương mới. Người thừa kế bí ẩn kia là ai? Và liệu tình cảm gia đình có đủ để gắn kết những con người vốn thuộc về nhau nhưng đã lạc mất bao năm trời?