9 năm liền học sinh giỏi xuất sắc, cô học trò nghèo đành ngậm ngùi nghỉ học đi ở đợ vì gia đình không có tiền cho đi học

Suốt 9 năm liền là học sinh giỏi, Vui luôn ao ước được mặc áo dài bước vào giảng đường, nhưng nay em phải nghỉ học lên thành phố làm giúp việc.

Học giỏi nhưng phải nghỉ học đi ở đợ

Thời gian qua, nhiều thầy cô và cán bộ địa phương xã Hải Ninh, huyện Quảng Ninh, Quảng Bình vẫn tỏ ra tiếc nuối khi em Nguyễn Thị Vui phải nghỉ học đi làm thuê.

Biết chúng tôi đến tìm hiểu về vấn đề giáo dục, một cán bộ văn hóa xã Hải Ninh đon đả kể về hoàn cảnh của một em học sinh nghèo, học giỏi nhưng phải nghỉ học đi ở đợ khi mới học hết lớp 9.

Nguyễn Thị Vui (SN 2000, ở thôn Cửa Thôn, xã Hải Ninh, huyện Quảng Ninh, Quảng Bình) là con út trong gia đình có bốn anh chị em.

Không có bố, một mình mẹ Vui là bà Nguyễn Thị Tâm (55 tuổi) một mình nuôi các con khôn lớn. Việc làm không ổn định, quanh nhà đất đai lại toàn cát nên cuộc sống của 5 mẹ con phụ thuộc vào gánh chè bán ở chợ.

Không có tiền đến lớp, cô học trò nghèo nghỉ học đi…ở đợ ảnh 3

Nhưng chè chỉ bán được vào mùa nắng, còn mùa mưa thì đành chịu. Cứ thế, suốt mấy chục năm qua, cuộc sống của mẹ con bà Tâm luôn bị thiếu trước hụt sau, mùa nắng kiếm được bao nhiêu lại phải dành dụm chút ít để còn giành chi tiêu vào mùa mưa.
Bà Nguyễn Thị Tâm, mẹ Vui nghẹn ngào nói: “Thấy con chăm ngoan, học giỏi tôi cũng thấy vui và tự hào lắm. Biết tin Vui không thi tuyển vào cấp 3, nhiều thầy cô đã đến động viên cho con đi học tiếp. Nhưng tôi già rồi, lại không có nghề nghiệp gì nên không có điều kiện để cho con học nữa”.

Trong căn nhà tuềnh toàng lợp bằng bờ-rô xi măng, cứ trời mưa là lại bị dột nước, mùa bão thì tốc hết mái, ngoài tivi và chiếc tủ đựng quần áo thì không còn gì đáng giá.

Năm 2001, bà Tâm vay ngân hàng 15 triệu đồng để xây căn nhà này. Suốt gần 15 năm qua, bà Tâm phải một mình xoay sở trả lãi, đến hạn trả tiền gốc thì lại phải vay bên này đập vào bên kia, đến nay số nợ vẫn giữ nguyên 15 triệu đồng.

Được biết, các anh chị của Vui cũng không ai được học hành đến nơi đến chốn. Hai chị gái đã lập gia đình, còn anh trai Vui là Nguyễn Văn Quốc (19 tuổi) đang làm thuê cho tàu đánh cá ở Đồng Hới (Quảng Bình) nhưng lương bấp bênh nên không lo được cho em gái.

Nhà tôi nghèo, nhưng được cái Vui đi học luôn được thầy cô, bạn bè yêu mến. Có những thầy cô dạy từ hồi học cấp 1 thỉnh thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm xem Vui học hành thế nào. Thương con lắm, nhưng tôi cũng đành để con đi làm thuê kiếm sống thôi”, bà Tâm nói.Cô Lệ Hà, giáo viên chủ nhiệm của Vui cho biết: “Vui là một học sinh ngoan, học giỏi. Đợt ôn thi vào cấp 3 tôi cũng động viên em nên tiếp tục đi học, sau này còn có nghề nghiệp nhưng vì hoàn cảnh khó khăn quá nên em không đăng ký thi.

Bản thân tôi cũng không có điều kiện để giúp đỡ em học tiếp. Thấy em ham học nhưng phải nghỉ đi làm thuê khiến nhiều người tiếc cho em lắm.”.

Vẫn khao khát được đi học

Dù hoàn cảnh gia đình khó khăn, Vui vẫn rất ham học, suốt  9 năm liền em là học sinh giỏi toàn diện. Em cũng rất năng nổ tham gia các hoạt động Đoàn, Đội ở trường và địa phương. Dù vẫn khao khát được đi học, nhưng giấc mơ giảng đường của em phải dừng lại.

Hiện Vui đang làm giúp việc cho một gia đình ở thành phố Đồng Hới, (Quảng Bình) với mức lương 2 triệu đồng/tháng.

Để gặp được em, chúng tôi phải chờ đến giữa trưa, khi đó em mới có thời gian rảnh ra ngoài.

Ấn tượng đầu tiên của tôi khi gặp Vui là dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền hậu. Nhưng khi nói chuyện, em lại tỏ ra rất tự tin và quyết đoán.
Khi kể về cuộc sống nhiều thiếu thốn của mình, em vẫn luôn cười rất lạc quan.

Vui tâm sự: “Đến ở đây em thấy nhớ trường lớp, nhớ thầy cô lắm. Mỗi lần đi chợ về nấu cơm, nhìn thấy các bạn mặc áo dài hay cặp sách đi học là em lại ao ước mình cũng được như thế”.

Với cá tính mạnh mẽ và quyết đoán, suốt 9 năm liền, Vui đều được bầu làm lớp trưởng và em luôn là một lớp trưởng gương mẫu với thành tích học tập xuất sắc. Năm vừa rồi, Vui còn giữ chức Liên đội trưởng của trường.

Không có tiền đến lớp, cô học trò nghèo nghỉ học đi…ở đợ ảnh 2

Vui cũng giành được giải Ba trong cuộc thi hùng biện Tiếng Anh cấp huyện vào năm lớp 9. Em nung nấu ước mơ trở thành công an, nhưng ước mơ đó em còn chưa kịp chạm đến thì đã phải dừng lại.

Nếu không được học đại học thì ít nhất em cũng muốn học hết cấp 3, nhưng gia đình em khó khăn quá, mẹ lại già rồi nên em đành nghỉ học đi làm giúp đỡ mẹ. Nếu có cơ hội, em sẽ quay lại trường tiếp tục học”, Vui nói.

Gần 2 giờ chiều, chúng tôi đành phải chia tay Vui để em về cho kịp giờ làm. Nhìn em bước đi rồi chào lễ phép, tôi lại thấy tiếc cho một học sinh gương mẫu, đam mê học tập nhưng phải bỏ lỡ để đi… ở đợ!.