Từ ngày bố qua đời, mẹ cũng bỏ nhà ra đi, hai đứa trẻ mồ côi nương tựa vào bà nội ốm yếu lay lắt như ‘ngọn đèn trước gió’ khiến ai cũng nghẹn ngào.

Trong ngôi nhà của 3 bà cháu bà Hiếu ở xã Bình Ninh, huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long những ngày này sự lạnh lẽo và bi thảm dường như đang bủa vây.

Biến cố xảy đến với gia đình bà Hiếu vào 3 năm trước, khi con trai bà đã đột ngột qua đời vì đột quỵ, không bao lâu sau con dâu cũng rứt áo ra đi để lại các cháu cho bà chăm sóc lo liệu, hai đứa trẻ vừa mồ côi cha lại không có được tình yêu thương ấm áp từ chính người sinh thành ra chúng, mọi thứ cứ chơ vơ côi cút như ‘gà con lạc mẹ’.

Hai đứa trẻ sống bơ vơ như ‘gà con lạc mẹ’. Ảnh: Kenh14

Lẽ ra ở tuổi già ‘xế bóng’ người bà sẽ được hưởng an nhàn tuổi già bên con cháu, tuy nhiên cụ vẫn tần tảo mỗi ngày oằn mình chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho hai đứa cháu thơ dại của mình, kinh tế thì eo hẹp, các con thì đều ở xa nên chẳng thể lo liệu giúp đỡ được gì cho bà.

Cuộc sống đầy rẫy nhọc nhằn hằn lên nếp nhăn trên trán bà, đôi vai nặng trĩu những khó khăn, khóc nấc từng hồi, bà chia sẻ: “Hồi đó cả gia đình mấy đứa này sống ở bên đó (phía bên kia sông), sau khi cha tụi nhỏ chết, căn nhà đó sập luôn, tui mới đưa chúng về đây nuôi dưỡng. Lúc đầu mẹ của tụi nhỏ bảo để con đi làm rồi gửi tiền về phụ mẹ nuôi cháu, mà nó đi rồi có thấy về nữa đâu, 3 năm rồi…”.

Để có tiền trang trải mỗi ngày, bà Hiếu phải vất vả đi làm thuê từ 7h tối đến 5h sáng hôm sau mới được trở về nhà. Mắt mờ chân chậm, làm nghề lựa cá và cắt đầu cá cơm đầy mệt nhọc mang đến cho bà 30-70 nghìn đồng/ngày, chi phí đó cũng chỉ đủ ngày nào biết ngày ấy chứ không thể dư dả cho 3 miệng ăn.

Ba bà cháu cứ nương tựa nhau sống qua ngày. Ảnh: Kenh14

Vừa bị bệnh tật hành hạ, lại vừa phải cưu mang thêm cháu nên bà không có cơ hội được uống thuốc, nhìn cảnh cụ già ngồi bên hiên bất lực mà ai cũng xót xa: “Tui bị tuột máu mà tui không dám mua thuốc tui uống, mua thuốc tui uống tui khỏe thì không có tiền cho mấy đứa nhỏ này đi học. Tui chờ khi nào người ta phát thuốc miễn phí thì tui mới dám tới xin. Tui chỉ mong làm sao mà hai đứa nhỏ đi học để biết chữ. Bây giờ mà tui bỏ thì tội nghiệp đời nó”.

Đi làm thuê trở về khi trời đã sáng, bà nội lại tần tảo vào bếp đun rau cháu cho cháu ăn ấm dạ còn đến trường đi học, ngày ngày ‘đều như vắt chanh’ cứ 6 lượt bà cháu dắt nhau đi đi về về như thế, bà kể rằng tuổi già rất khó ngủ nên chỉ chợp mắt một lúc khi đã xong hết việc giặt giũ, bếp núc, quét dọn nhà cửa.

Căn bếp mà hàng ngày bà vẫn nấu cho các các cháu nhưng bữa rau cháo. Ảnh: Kenh14

Căn nhà ọp ẹp gần như chẳng có gì giá trị ấy đang là mái ấm của ba bà cháu. Căn bếp đã bị mù hóng phủ đen xì, người bà đang còng lưng nấu cho cháu bữa cơm chiều. Thược đơn chẳng có gì ngoài rau luộc, cơm trắng trộn nước tương, nhìn những đứa trẻ gầy rộc ăn ngon lành mà ứa nước mắt.

Khi con trai mất, gia đình không có đủ điều kiện nên đã gửi tro cốt anh lên chùa, cứ khi nào nhớ bà lại dẫn các cháu đến ‘gặp cha’, cầu siêu, cầu bình an, sức khỏe cho cả nhà. Nhiều đêm các cháu không ngủ được, cứ tủi thân khóc ngằn ngặt vì nhớ cha, vì thiếu đi hơi ấm của mẹ, bà lại là người ôm ấp vỗ về rồi các cháu mới nguôi ngoai dần thiếp đi.

Cháu Khánh Duy (7 tuổi) nhưng con dường như đã rất hiểu chuyện và chững chạc hơn các bạn đồng trang lứa. Con biết về hoàn cảnh khó khăn của mình nên rất cố gắng vươn lên trong học tập cũng như cuộc sống để làm nội bớt âu lo. Còn em Đăng mới chỉ 2 tuổi, con còn rất vô tư, tuy nhiên sự mất mát người thân đau đớn khiến em bé cũng tủi hờn, mỗi lần bà đưa em đến trường thấy các bạn được bố mẹ mua quà bánh cho con lại bảo “sao con không có cha mẹ như các bạn vậy nội?” làm bà lại đưa tay quẹt nước mắt.

Nhìn ánh mắt đầy ngây thơ của các con mà ai cũng nghẹn lòng. Ảnh: Kenh14

Không được hưởng chính sách hộ nghèo vì lí con đang còn mẹ nên mọi chi phí học tập của các cháu không được miễn giảm, cứ đến học kì người bà lại chạy vạy khắp nơi vay mượn rồi lam lũ lao động kiếm tiền để trả nợ.

Hai đứa trẻ mồ côi cha cứ thế lớn lên trong sự đùm bọc chở che của bà, có những ngày mưa gió bà không thể đi làm được bữa tối của các con cũng bị đói, mặc dù thương cháu nhưng đã gắng gượng hết sức chẳng biết sẽ cố được đến khi nào. Ánh mắt của hai đứa trẻ ngây thơ đầy tội nghiệp nép bên bà khi mọi khó khăn bủa vây đầy rẫy làm cả hàng xóm lẫn khách đến thăm không nỡ rời đi. Hy vọng các tấm lòng hảo tâm sẽ giúp đỡ để các con có cơ hội đến trường, ăn đủ no, mặc đủ ấm và có tương lai tươi sáng.