Chỉ sau ít tháng có triệu chứng ho, suy kiệt cơ thể, tay chân Hiền dần teo lại. Nhà nghèo, bố bị bệnh lao, mẹ suy tim, cô gái trẻ đứng trước nguy cơ bại liệt suốt đời vì không có tiền chữa trị.
Bệnh tật đè nặng gia đình nghèo
Chúng tôi đến thăm em Dương Thị Thu Hiền (SN 2001), ở thôn 4 Đức Phú, xã Đức Hóa, huyện Tuyên Hóa (Quảng Bình) trong một chiều mùa thu. Cuộc sống của Hiền bây giờ gói gọn trên chiếc giường nhỏ, đặt trong gian bếp lợp bằng mái lá cũ kỹ.
Thấy có người đến thăm, Hiền lại bật khóc vì tủi phận, sâu trong ánh mắt nhòa lệ là nỗi buồn của cô gái đang tuổi xuân phới phới nhưng đã phải nằm liệt giường, phụ thuộc vào người nhà chăm sóc.
Hiền mới phát bệnh hơn 2 tháng nay, thân thể em vốn đã gầy gò, ốm yếu, nay càng teo quắt. Đôi tay và 2 chân Hiền co rút lại, không thể duỗi thẳng như bình thường. Việc ăn uống đều phải nhờ mẹ. Vì cơ thể suy kiệt, Hiền cũng không thể nói chuyện liên tục.
Nhìn cô gái dáng người nhỏ thó, nằm co quắp trên giường, ít ai ngờ chỉ cách đây mấy tháng, em đang là trụ cột của gia đình, lăn lộn ở các thành phố lớn để tích góp tiền gửi về nhà chữa bệnh cho bố mẹ.
Hoàn cảnh gia đình Hiền hết sức vất vả. Khi em học xong lớp 9 thì bố là ông Dương Ánh Hồng (SN 1961) phải nhập viện chữa trị căn bệnh lao phổi. Trong 2 năm sau đó, Hiền đã phải bỏ học, khăn gói bám bệnh viện chăm sóc bố.
Trong khi đó, mẹ Hiền – bà Cao Thị Lan (SN 1959) cũng bị hở van tim và nhồi máu cơ tim, đến nay đã suy tim độ 3. Vì gia cảnh khó khăn, bà Lan đành chịu đựng sống qua ngày, dành tiền cho chồng chữa bệnh.
Để có thể chăm lo, chạy chữa cho bố mẹ, Hiền đã phải lăn lộn làm thuê từ rất sớm. Ở quê không có việc, khi vừa bước sang tuổi 18, cô gái trẻ hiếu thuận đã lặn lội vào Đà Nẵng xin làm công nhân.
Hơn 2 năm làm công nhân tại công ty lắp ráp điện tử ở Đà Nẵng, Hiền luôn nỗ lực gấp đôi người khác chỉ để mong kiếm thêm được ít tiền chạy chữa cho bố mẹ già. Năm 2022, Hiền còn đưa mẹ vào Đà Nẵng để khám, chữa bệnh nhưng vì tài chính không đủ nên việc phẫu thuật chưa thể tiến hành.
Nghiệt ngã số phận cô gái trẻ hiếu thuận
Khi những khó khăn còn chưa có lối thoát thì tai họa lại đổ ập xuống gia đình cô gái trẻ vừa bước qua tuổi 20. Khoảng tháng 5 vừa qua, Hiền thấy mệt mỏi, khó thở và ho nhiều, nhưng chủ quan, cứ nghĩ do làm việc nhiều nên em không đi khám.
Một thời gian sau, Hiền ho nhiều hơn và ra cả máu, chân tay yếu dần đi. Nhưng không muốn gia đình lo lắng, Hiền đã chịu đựng một mình. Ngày qua ngày, sức khỏe suy kiệt và em ngủ mê man suốt ngày. Đến khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu thì cô gái trẻ đã không thể đi lại được nữa, hai chân teo quắt và co rút.
Các bác sĩ tại Bệnh viện Phổi Đà Nẵng chẩn đoán, Hiền bị giãn phế quản, kèm theo bệnh thiếu máu, suy kiệt cơ thể nặng. Các triệu chứng tay, chân co rút cần phải được chuyển đến các bệnh viện chuyên môn để thăm khám, điều trị kịp thời.
Ngặt một nỗi, người mẹ khốn khổ vào viện chăm con cũng chỉ có mấy trăm ngàn cầm theo, nhà không còn gì bán, hai mẹ con đành xin ra viện về nhà. Gia đình càng thêm rối ren hơn khi ngày Hiền về nhà, cũng là lúc bố em phải nhập viện vì căn bệnh lao phổi, ho ra máu tái phát.
“Tay chân con ngày một rút lại, nếu không điều trị kịp thời chỉ sợ cháu nó liệt suốt đời thì tội lắm. Tôi cũng nóng ruột nhưng cũng không biết làm gì hơn. Muốn đưa con đi viện cũng phải có tiền, tôi cũng đang nhờ vay ngân hàng mà chưa làm được thủ tục”, bà Lan nghẹn ngào nói.
Ở tuổi đôi mươi, Hiền chỉ mong có sức khỏe, công việc để báo hiếu bố mẹ, có cuộc sống bình thường, giản dị như bao người khác. Thế nhưng ước mơ đó ngày càng xa vời khi hiện tại em còn chẳng thể lo nổi cho bản thân.
“Em cũng không thể ngờ lại rơi vào tình cảnh như thế này, không giúp được gì lại trở thành gánh nặng cho mẹ. Em chỉ mong có một phép màu, để được khỏe lại, có thể đi làm còn chăm lo cho bố mẹ”, Hiền buồn tủi tâm sự.
Ngậm ngùi đưa ra tấm ảnh của con khi còn khỏe mạnh, bà Lan lại rưng rưng nước mắt. Từ một cô gái xinh đẹp, khỏe mạnh và hiếu thảo, giờ đây, Hiền lại đang đối mặt với nguy cơ bại liệt vĩnh viễn nếu không được điều trị kịp thời.
Hơn bao giờ hết, Hiền đang cần lắm sự chung tay của cộng đồng, cho em một phép màu, sớm vượt qua nghịch cảnh, bệnh tật, cứu vớt tương lai còn dài phía trước cho cô gái trẻ chỉ vừa mới bước qua tuổi đôi mươi.