Câu nói “Nhiều người hát Chiếc vòng cầu hôn hay nhưng năm nay xin chúc mừng Đàm Vĩnh Hưng đã có khối lượng khán giả quá ghê gớm để tôi được ăn theo” thật sâu cay.
Không nhiều bất ngờ khi bài hát “Chiếc vòng cầu hôn” do Đàm Vĩnh Hưng thể hiện đã đoạt giải “Bài hát yêu thích của năm” với giải thưởng 1 tỷ đồng. Như vậy là lịch sử đã lặp lại, “Chiếc khăn piêu” lẫn “Chiếc vòng cầu hôn” đều có một motif (khuôn mẫu)giống nhau: đều là bài hát của quá khứ, đều chiến thắng với số lượng bình chọn áp đảo so với những ca khúc mới.
Chỉ có một điều khác biệt, Tùng Dương đã thật sự làm mới, còn Đàm Vĩnh Hưng thì không. Bao năm nghe những ca khúc của nhạc sĩ Trần Tiến, tôi chưa thấy ai hát chán như Mr. Đàm, không còn nhận ra “Chiếc vòng cầu hôn” nữa.
Giây phút Đàm Vĩnh Hưng đăng quang “Bài hát yêu thích của năm”. Ảnh: Huy Phạm.
Đến nhạc sĩ Trần Tiến – tác giả ca khúc, cũng phải “khâm phục” Đàm Vĩnh Hưng. Ông phát biểu: “Nhiều người hát Chiếc vòng cầu hôn hay nhưng năm nay xin chúc mừng Đàm Vĩnh Hưng đã có khối lượng khán giả quá ghê gớm để tôi được ăn theo”.
Ý của Trần Tiến phải chăng là trước giờ có nhiều ca sĩ hát hay hơn Đàm Vĩnh Hưng nhiều, nhưng do Đàm có quá nhiều fan nên thắng là điều hiển nhiên? Theo tôi, để đúng tiêu chí, có lẽ nên đổi tên giải thưởng thành “Bài hát được fan của người thể hiện bình chọn nhiều nhất”. Cũng như The Voice vừa rồi vậy thôi, cứ ai có nhiều fan là chắc thắng.
Tôi cho rằng bài hát này được giải vì 2 lý do. Thứ nhất, Đàm Vĩnh Hưng đã rất tích cực trong việc PR, kêu gọi fan ủng hộ. Bất kể biểu diễn ở sân khấu nào, Đàm Vĩnh Hưng cũng kêu gọi fan bình chọn cho ca khúc này. Anh còn hứa tổ chức đêm nhạc miễn phí ba miền nếu Chiếc vòng cầu hôn đăng quang. Như vậy không thắng mới lạ.
Thứ hai, nhiều người bình chọn vì đó là ca khúc của nhạc sĩ Trần Tiến sáng tác, còn người hát nó chỉ là “vai phụ”. Đàm Vĩnh Hưng hát bài này sai lời rất nhiều đoạn, không biết cố tình hay vô ý, đủ để cho thấy ca sĩ thiếu tôn trọng tác giả. Thậm chí khi song ca cùng Trần Tiến, Đàm Vĩnh Hưng còn cố tranh lời, át cả nhạc sĩ Trần Tiến.
Nếu như năm ngoái Tùng Dương đã “hồi sinh” một ca khúc kinh điển, thì năm nay Đàm Vĩnh Hưng chẳng thể làm mới nó, đã thế lại còn biến nó thành phiên bản tệ hại. Tối qua tôi nghe anh biểu diễn trực tiếp mà thấy tức anh ách trong lòng. Nhạc trữ tình mà Đàm Vĩnh Hưng hát không có một chút cảm xúc trong ca từ, hát chẳng ra hơi lại còn gào thét luyến láy vô tội vạ.
Vậy mà anh vẫn đoạt giải “Bài hát năm”, vẫn dám chia sẻ rằng “đây là ca khúc từ nhỏ tôi đã nghe và nó như ngấm vào máu của mình”. Thật buồn cười. Câu nói của nhạc sĩ Trần Tiến thật chuẩn và có ý nghĩa trong thời buổi nền ca nhạc mang tính chất thị trường ngày nay. Chỉ cần có nhiều fan và chút ít chiêu trò, người đó sẽ là kẻ chiến thắng.