Dùng xăng đốt rơm, chị Hiền trượt chân ngã nhào vào đống lửa, người chồng lao vào cứu vợ cũng bị bỏng nặng. Hiện tính mạng người phụ nữ thuần nông này đang hết sức mong manh.
Trong những tiếng còi hú liên hồi, chiếc xe cứu thương chạy xuyên đêm từ Thanh Chương, Nghệ An lao thẳng đến Khoa Cấp cứu – Bệnh viện Bỏng Quốc gia (Hà Nội). Các y, bác sĩ hối hả, khẩn trương đưa 2 vợ chồng thuần nông bị bỏng nặng, đang hôn mê bất tỉnh vào phòng cấp cứu.
Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của các y, bác sĩ, tính mạng đôi vợ chồng tội nghiệp đã tạm được giữ lại.
Người phụ nữ bất hạnh nằm bất động trên giường bệnh của khoa Hồi sức tích cực, với những lớp băng trắng quấn kín mít từ đầu đến chân. Dù đã tạm qua cơn nguy kịch, nhưng do bị bỏng đến 74% cơ thể, 44% bỏng sâu độ II, III, IV ở mặt, thân, tứ chi, nguy cơ nhiễm trùng hiện hữu nên chị Hiền vẫn đang phải từng giây, từng phút chiến đấu quyết liệt để giành giật mạng sống với tử thần.
Vừa mới hồi tỉnh sau nhiều ngày hôn mê sâu, có lẽ vì vậy mà chị Hiền càng cảm nhận rõ hơn sự hành hạ khủng khiếp đến từ những vết bỏng sâu khắp cơ thể. Mỗi khi dịch vàng chảy ra thấm đẫm băng gạc, người phụ nữ tội nghiệp lại rùng mình cựa quậy, đôi mắt mệt mỏi vừa hé mở lại lập tức nhắm nghiền, những giọt nước mắt đau đớn lại ứa ra lấp đầy hốc mắt trũng sâu.
Người chồng (anh Trần Văn Cường) may mắn bị bỏng nhẹ hơn đã được chuyển lên khoa Điều trị bỏng người lớn tiếp tục chữa trị. Nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, gương mặt anh Cường đầy vẻ lo lắng và vẫn chưa hết nỗi kinh hoàng, níu tay tôi anh hỏi dồn:
“Vợ em thế nào rồi? Chiều hôm ấy, em đang lúi húi thu dọn thóc ở sân thì thấy tiếng kêu thất thanh “cứu em với” của vợ em. Ngoảnh lại thì vợ em đã chìm trong đám lửa rồi. Em kéo cô ấy ra thì cả người, đầu tóc, quần áo đều đã bị cháy hết, vợ em đã không còn biết gì nữa. Các bác ơi, bây giờ vợ em ở đâu! Cô ấy mà có mệnh hệ nào thì em biết phải sống làm sao!…”, người chồng tội nghiệp bật khóc.
Nước mắt lưng tròng, em Trần Thị Thu (con gái anh Cường) vội kéo tôi ra ngoài hành lang phòng bệnh. Ghé vào tai tôi, Thu cho biết: “Chúng em vẫn giấu bố tình trạng của mẹ em. Em dặn em gái đang học lớp 10 đang cùng em chăm bố mẹ, dù thế nào cũng không được hoảng loạn, không được để bố biết mẹ vẫn nằm phòng hồi sức. Giờ mẹ em vẫn nửa tỉnh nửa mê, chúng em sợ lắm!…”, Thu òa khóc.
Theo xe cấp cứu đưa vợ chồng chị Hiền ra Hà Nội tối hôm đó, chỉ có cô con gái áp út đang học lớp 10 và một người hàng xóm, cùng với 1 triệu bảy trăm ngàn đồng vay nóng.
“Em mới lập gia đình, đang làm công nhân ở Đồng Nai. Nghe tin bố mẹ gặp nạn, em chỉ kịp vay vài triệu rồi bắt xe ra thẳng Hà Nội. Đến nay chị em đã nhờ họ hàng ở quê vay hộ hơn trăm triệu rồi. Bác sĩ bảo, tình trạng của mẹ em chưa thể nói trước được điều gì, những ngày sắp tới mấy chị em chưa biết phải làm thế nào!…”, Thu nói rồi ôm mặt khóc nức nở.
Thu kể, sống ở vùng quê nghèo, vợ chồng anh Cường chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng. Chị Hiền sức khỏe kém, nên chỉ làm việc nhà và chăm sóc mẹ chồng năm nay đã gần 90 tuổi. Để lo cho 7 miệng ăn, các con được đến trường cho dù anh Cường có làm quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, thì gia đình anh vẫn luôn sống trong cảnh ăn bữa sáng lo bữa tối.
“4 tháng trước, bố mẹ em vay ngân hàng 200 triệu cho em gái em đi lao động xuất khẩu với mong muốn thoát nghèo. Em gái vẫn chưa có tiền gửi về trả nợ thì bố mẹ lại gặp nạn. Bây giờ gia đình em muốn vay thêm cũng không biết vay ở đâu!… Các bác, các anh, các chị ơi cứu bố mẹ em với!…”, Thu kêu cứu trong những tiếng nấc nghẹn.
Là người trực tiếp kêu gọi vận động giúp gia đình chị Hiền, chị Hoàng Ánh Dương- cán bộ Công tác xã hội của Bệnh viện Bỏng quốc gia cho biết: “Hàng ngày nhìn 2 chị em Thu chạy đi chạy lại 2 khoa chăm sóc bố mẹ, chúng tôi không ai cầm lòng được.
Tình trạng chị Hiền rất nặng, các bác sĩ cũng chưa thể nói trước được điều gì. Khi được biết gia đình chị ấy thuần nông, còn mẹ già và con nhỏ, thực sự chúng tôi vô cùng trăn trở. Nếu chị Hiền may mắn vượt qua được thì chi phí chữa trị cho vợ chồng chị ấy sau này là vô cùng lớn. Với hoàn cảnh khó khăn như vậy, thì gia đình chị thật khó mà chi trả được. Chính vì vậy, qua đây chúng tôi mong mỏi các nhà hảo tâm dang tay cứu giúp họ… “.