Anh ơi ngày mai cưới con chú Hải nhưng tổ chức tiệc cưới ở nhà hàng trên này anh ạ. Mừng mừng bao nhiêu được anh nhỉ?

– Ơ, cứ tưởng con chú ấy làm đám cưới ở quê thì mình không về được mới phải gửi tiề.n ông bà ngoại mừng giúp. Chứ cưới trên này thì phải tham dự chứ, mấy khi anh em họ hàng chú cháu mới được gặp nhau.

– Thôi, nếu đi mình em thì cũng phải mừng ít nhất 500 ngàn, lại còn chưa kể đi nhà hàng thì phải váy áo nọ kia trong khi em làm gì có cái váy nào. Suốt ngày đóng bộ lao công thôi.

– Thì đi mua cái váy chứ có gì đâu.

– Thôi mua làm gì tốn tiề.n, với lại mặc không quen, người ta nhìn vào lại nói nọ kia.

– Ơ hay nhỉ, đi chỗ nào thì phải ăn mặc cho hợp với chỗ ấy chứ. Nếu về quê thì khác, đằng này mình đi ăn cưới ở nhà hàng cơ mà. Không nói nhiều em cứ đi mua váy mà mặc. Anh bận không đi được thì em đi, mà nếu hôm ấy anh xin được với chủ nghỉ làm thì vợ chồng mình cùng đi đám cưới.

Chồng quyết thế nhưng Lan không đi. Vợ chồng cô từ quê lêm đây lao động cực khổ vất vả lắm. Cô làm lao công dọn dẹp cho 1 công ty tư nhân, còn chồng làm phụ hồ, đứa con nhỏ phải gửi ở quê cho bà nội. Lan đã gọi điện về nhờ mẹ mình làm sẵn phòng bì rồi nhờ mẹ hôm nào vợ chồng đứa em về quê báo hỉ thì mừng cho chúng hộ mình rồi. Nhưng chiều ấy khi sắp hết giờ làm thì bất ngờ chồng gọi điện:

– Thế vợ đã mua được váy để mai đi đám cưới chưa?

– Em không đi đâu, mua váy áo làm gì cho tốn tiề.n.

– Em hay nhỉ, mấy khi được tụ tập cùng các chị em họ hàng đâu. Đáng tốn kém bao nhiêu mà tiếc. Hết giờ làm ra chỗ đường H.L đợi anh nhé.

Chẳng biết chồng bảo đứng đó đợi làm gì nhưng Lan vẫn ra. Vừa mới đạp xe tới nơi thì chồng Lan quần áo vẫn còn đầy vôi vữa bước tới kéo luôn cô vợ lao công vào cửa hàng quần áo bên kia đường:

– Cô ơi chọn giúp cho vợ tôi cái váy.

– Em đã bảo em không mua mà, tốn tiề.n lắm.

– Tháng này ngoài tiề.n công anh còn làm thêm đủ tiề.n để mừng đám cưới với cho em mua váy. Em không phải lo, em cứ chọn đi.

– Em lấy cái này này, hở vai, ren ngực trông đẹp đấy.

– Thôi không, mặc cái này ra đường để người ta nói cho là mình mặc thiếu vải rồi làm nọ kia à.

– Em thì hay nhỉ, mặc kệ người ta nói. Mình thích thì mình mua mình mặc thôi, đứa nào dám ch.ê v.ợ anh đấ.m cho vỡ mồm.

Cô nhân viên bán hàng phì cười trước câu nói của chồng Lan. Cuối cùng nhờ sự tư vấn của của cô bán hàng Lan đã chọn được 2 cái váy. Cô nâng lên đặt xuống định mua 1 cái thôi vì đi ăn cưới có 1 lần thôi mà, nhưng chồng lại bảo: “Em cứ mua cả 2 đi, hôm nào đó đẹp trời mặc cho anh ngắm cũng được mà”. Cô nhân viên bán hàng lại một lần nữa lấy tay che nụ cười.

Cô gói 2 chiếc váy cẩn thẩn rồi đưa cho Lan, ông chồng tay vẫn còn dính vữa khô móc ví đếm tiề.n gửi cô bán hàng rồi dẫn vợ ra ngoài. Cô bán hàng vẫn còn nghe chồng Lan nói với vợ:

– Mai đi nhớ phải mặc váy đấy đừng có để ở nhà nghe chưa.

– Được rồi, mai em mặc.

Cô ấy mỉm cười, nụ cười hạnh phúc vui lây cùng với Lan. Làm phụ nữ chẳng mong gì hơn, chỉ mong có được một người chồng như thế là mãn nguyện rồi.