Câu chuyện của cô vợ trẻ dưới đây thực sự khiến người ta đau xót:
“Tự nhiên hôm nay lại muốn ra balcony (ban công) hóng gió.
Chưa kịp đưa ánh mắt ra xa để ngắm đường phố Hà Nội thì đã thấy đập ngay trước mắt chiếc áo len nữ màu trắng, chiếc quần cũng màu trắng ngắn cũn xen lẫn đục, thêm 2 chiếc quần lót nhìn cũ kỹ đã bị mốc đen đen chấm chấm.
Nhìn quần áo đã tưởng tượng ra chủ nhân của nó phải ‘xinh đẹp và tuyệt vời lắm’!
Quay lại hỏi mẹ chồng:
– Mẹ ơi! Có bộ quần áo nữ của ai treo ở đây vậy ạ?
Mẹ chồng trả lời:
Chợt nhớ ra đã có lần thằng M. làm cùng công ty chồng kể chuyện rằng em mới có một cậu con trai hơn 2 tuổi nên tiếp tục hỏi mẹ chồng:
– Con gái thằng M. học lớp mấy rồi mẹ?
– Nó đang học chuyên nghiệp.
– Thằng M. mới sinh năm 1991 mà con gái nó đã học chuyên nghiệp rồi. Giỏi nhỉ! Thế tối con gái thằng M. ngủ với ai vậy mẹ?
Mẹ chồng bảo:
– Thì ngủ với bố nó chứ ngủ với ai.
Nghe mẹ chồng nói đến đây thì đã hiểu được một phần câu chuyện.
Từ ban công tôi tiếp tục bước nhanh vào phòng ngủ. Vắng nhà một vài hôm mà khi trở về có những thứ không thể tin vào mắt mình nữa.
Cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy là đồ ăn vặt trên đầu giường. Nhớ lại lấy chồng bao nhiêu năm nay mà chưa bao giờ thấy chồng tự ăn vặt, hoặc ăn những thứ như thế này. Chỉ những đồ ăn vợ khen là ngon lắm, tốt lắm, bón tận nơi thì mới cố ăn 1, 2 miếng rồi bảo không ăn nữa.
Chiếc gối nhỏ xinh của con trai tôi cũng không thấy trên giường.
Đưa mắt sang phía đầu giường bên trái thì thấy 1 chiếc khuy quần của nữ bị rơi, có cả cuộn chỉ màu đen và chiếc kim để ở bàn bên cạnh, chắc định để khâu lại.
Nhìn chiếc ga trải giường phòng ngủ thì ko còn gì để nói!
Đưa mắt ra xa hơn thấy quần áo của mình đã bị ai đó bới tung lên, lẫn hết quần áo này vào quần áo khác. Có chiếc váy chưa mặc lần nào, thấy vứt trên chiếc thùng giấy, đã bị ai đó mặc vào, rồi cởi ra nhưng chưa lộn hết lại.
Đảo quanh mắt khắp phòng ngủ thì lại phát hiện thêm giày dép bị tống mỗi chiếc ở một góc. Trong khi đồ đạc, giày dép lúc nào cũng được tôi sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng.
Tôi đã phát rồ lên khi nhìn xuống đất ở cửa phòng tắm thấy chiếc áo len của mình đã bị đem làm giẻ lau. Trong góc nhà vệ sinh có mấy chiếc quần, áo mới của mình bị vứt dưới nền làm đồ lau chùi bẩn thỉu.
Giỏ đựng rác có băng vệ sinh cùng những đồ rác rưởi của ai đó bỏ vào.
Nhìn lên gương soi trong phòng tắm thấy ca đánh răng còn nhiều vết son đỏ choe choét. Thêm lọ sữa rửa mặt, bấm mi, chuốt mi của nữ.
Xâu chuỗi lại tất cả. Tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Nếu như vào thời gian trước, bước chân vào nhà mà nhìn thấy những cảnh này chắc tôi sẽ rồ người lên, sẽ gọi ngay cho chồng tôi tra hỏi đã đưa ai về nhà ngủ, còn dám lục tung thử váy áo của tôi? Ăn cắp váy áo của tôi? Vứt hết đồ trong phòng tắm của tôi? Vứt gối ngủ của con trai tôi? Nhìn thấy giày dép của tôi xếp gọn gàng mà chắc cay cú nên ném của tôi vào các góc? Ai mà dám đem quần áo của tôi làm giẻ lau từ cửa phòng tắm cho đến trong nhà vệ sinh?….
Rồi tôi phải đi gặp người cướp chồng, cướp bố của con trai tôi để cho nó một bài học.
Nhưng hôm nay, tôi lại bình tĩnh lắm.
Tôi đã ra phòng khách ngồi thưa chuyện đàng hoàng với mẹ chồng tôi:
‘Mẹ ạ. Con biết mẹ giấu con.
Con biết chồng con đã cặp bồ với con bé L.T.M., nó đang học trường Đại học ****.
Nhà nó ở xã… huyện… tỉnh Thái Nguyên.
Gần đây con mới biết hai đứa đã ‘cặp’ với nhau từ năm 2018. Con đã nhiều lần nhắc nhở M. nhưng nó dám xúc phạm, chửi bới con. Nói nhẹ nó không nghe. Nói nặng nó vẫn cố tình. Còn nhiều lần trêu ngươi, thách thức con.
Chồng con vì một đứa sinh viên, chưa nghề nghiệp, chỉ lợi dụng tiền bạc, mà chồng con dám phũ phàng vứt bỏ người vợ đã cùng mình trải qua gian khó bao nhiêu năm nay. Kể cả những lúc chồng con không còn gì trong tay, con vẫn cùng gia đình bên ngoại luôn bên cạnh động viên và giúp đỡ nhiều về tiền bạc.
Vậy mà hết năm này qua năm khác chơi bời, gái gú, sống vô tâm, bỏ bê vợ con, không có trách nhiệm với gia đình, ra ngoài có thể chi mấy triệu, mấy chục triệu một buổi tối cho bạn bè, gái gú nhưng về nhà lại tiếc từng đồng với vợ, với con. Vừa gái gú, vừa bênh bồ, vừa vũ phu, nhiều lần chính mắt mẹ được chứng kiến, mẹ cũng đã biết.
Con vì rất yêu chồng, cũng muốn con trai con có đầy đủ cả bố lẫn mẹ nên những năm qua con đã hết sức cố gắng, phải chịu khổ và thiệt thòi nhiều. Nhưng một người cố ‘xây’, một người luôn tìm cách ‘phá’.
Bây giờ chồng con còn đưa cả gái về nhà ngủ trên chiếc giường của con và con trai con, mẹ cũng không nói gì, nhiều lần con nhờ mẹ nói chuyện với chồng con mà mẹ vẫn bênh, còn bảo: ‘Con trai họ nhà này thế. Nó ‘đi gái’ xong nó lại về chứ có gì đâu’.
Con đã quá thất vọng từ những lần ấy. Giờ thì con không còn gì để nói nữa. Hôm nay con về nhà mình không phải để tiếp tục ở trong căn nhà này, mà con đi cùng em cậu về đây là để chuyển đồ của con về Thái Nguyên – về nhà bố mẹ đẻ của con.
Con trai của con – con sẽ nuôi. Vì gần 6 năm nay một mình con tự đi làm kiếm tiền nuôi con được, chưa bao giờ nhận được lời động viên, hỏi thăm, quan tâm, trợ giúp từ chồng con hay từ mẹ là bà nội thì sau này cũng vẫn vậy!”.
Vết tích của cô bồ, son môi còn dính trên bát
Vậy là sau hơn 8 năm kết hôn. Đã trải qua bao vất vả, gian khó, đã trầm cảm vì những ngày tháng hai vợ chồng mỗi người làm một nơi, chồng gây ra nhiều chuyện, dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn chung thủy một lòng một dạ, bên chồng kể cả khi chồng làm ăn thua lỗ không còn gì trong tay, đã cố gắng giúp chồng vượt qua nhiều khó khăn, trắc trở. Cuối cùng ‘gái có công mà chồng vẫn phụ’, lấy chồng lãi mỗi đứa con!
Nếu như chưa có con, tôi sẽ nói: ‘Tôi đã sai lầm khi dành cả tuổi thanh xuân của mình cho một người không xứng đáng’.
Tôi sẽ nói: ‘Tôi hối hận’.
Nhưng khi đã có con rồi, nhìn con trai lớn lên từng ngày, tôi lại không nghĩ như vậy! Mà tôi chỉ trách những con người vô tâm – cứ chạy theo những thứ viển vông mà không biết trân trọng những gì mình đang có!
Không biết liệu rằng sau này những con người ấy sẽ sống ra sao! Hạnh phúc hay còn khốn khổ hơn khi đã làm những việc bất lương, vô nhân tính.
Mà tôi chỉ biết rằng, trước khi tôi và em trai chào mẹ chồng để trở về Thái Nguyên, mẹ chồng tôi đã phải rưng rưng rơi nước mắt! Còn tôi thì bước đi trong lòng đầy thoải mái, tự mỉm cười nghĩ đến câu: ‘Có những thứ mất đi rồi ta mới cảm thấy hối tiếc vì đã không biết trân trọng. Nhưng có những thứ mất đi rồi ta mới nhẹ nhõm nhận ra: Đáng lẽ ta phải từ bỏ nó từ lâu lắm rồi”.
Cô con dâu đã có một chiêu trả đũa rất cao tay nhưng suy cho cùng, chẳng ai muốn con cái phải khổ, không ai muốn phải bỏ người đàn ông là cha của con mình vì ai cũng mong con cái có bố có mẹ. Thế nhưng vì hoàn cảnh thì có những mối quan hệ dù còn tình yêu cũng không thể tha thứ. Không chỉ chồng lăng nhăng mà mẹ chồng còn bao che cho người có tội vậy thì cô còn sống ở gia đình ấy được sao?
Suy cho cùng, ai cũng mong có một gia đình hạnh phúc nhưng nếu không biết trân trọng thì “mất đừng tìm”.