Chị ta còn nói nếu đúng ra, anh ấy đã là chồng chị rồi.

Với tôi, chồng là mối tình đầu. Nhưng với chồng, tôi là người thứ hai, sau một mối tình đầu sâu đậm. Và giờ đây, khi đã trở thành vợ của anh ấy, tôi phát hiện mình vẫn chỉ là người đến sau. Anh không những không quên người phụ nữ ấy, mà vẫn tiếp tục yêu thương, vẫn công khai, vẫn nồng nàn ngay trước mặt tôi. Chị ấy coi tôi như kẻ phá đám, như người thứ ba trơ trẽn xen vào mối quan hệ của hai người.

Ngày tôi gặp anh thì họ vẫn yêu nhau. Nhưng tôi vẫn yêu, và muốn thử cơ hội của mình. Tôi cho rằng họ mới chỉ yêu nhau, chưa có ràng buộc gì và việc làm của mình chẳng có gì sai. Nghĩ là làm, tôi vẫn ở bên, quan tâm, chăm sóc, yêu thương anh ấy bằng tất cả những gì có thể. Cuối cùng tôi cũng có được anh sau một lần họ cãi nhau lớn. Tôi có bầu, và anh trở thành chồng tôi.

Những tưởng một đám cưới với sự góp mặt đông đủ của họ hàng hai bên, một tờ giấy đăng ký kết hôn hợp pháp sẽ giúp tôi trói buộc anh ấy, sẽ biến anh ấy thành của tôi, nhưng tôi đã nhầm. Chỉ một sự xuất hiện của chị ấy thôi là tất cả tan biến hết. Mặc kệ tôi bụng mang dạ chửa, anh vẫn đi miết, hết đêm này qua đêm khác, chỉ khi nào trốn được chị, anh mới về nhà, mới ban phát cho tôi chút thương yêu.

Đến gặp người thứ ba xin buông tha cho chồng mình, tôi choáng váng vì thái độ trơ trẽn tráo trở của chị ta - Ảnh 1.

Có phải oan nghiệt này do tôi tự chuốc lấy? (Ảnh minh họa)

Tôi gặp chị ấy, yêu cầu chị hãy rời xa gia đình tôi, để cho tôi và con được yên, đừng cướp chồng và cha người khác. Tôi tưởng mình đang ở thế thượng phong, nào ngờ đâu, chị ấy đã ngay lập tức đảo ngược tình thế. Chị nói tôi “giỏi mà về giữ chồng của mình, anh ấy đâu phải chồng tôi”.

Chị ta còn nói nếu đúng ra, anh ấy đã là chồng chị rồi, tại tôi xen vào giữa, tại tôi trơ trẽn, trâng tráo xen vào giữa mối quan hệ của người ta. Tôi nên biến đi, đừng phá hoại hạnh phúc của hai người. Tôi sắp có con rồi, phải tích chút âm đức cho con, đừng để sau này con phải chịu quả báo thay mẹ. Tôi nghẹn lời…

Chồng tôi chuyển hẳn đến nhà chị ấy (chị ấy chưa lấy chồng), chỉ thỉnh thoảng tạt qua nhà, rất hiếm hoi và lúc nào cũng lén lút. Vậy mà chị ấy vẫn phát hiện được, và mắng cho anh một trận, rồi chị ấy đến tận nhà, tát tôi, sau đó còn đe dọa sẽ không để yên nếu như tôi còn tiếp tục quyến rũ lôi kéo anh ấy. Tôi hãy biết thân biết phận mình.

Có phải tôi đã sai không? Hay tôi đã quá nhu nhược mềm yếu? Anh là thuộc về tôi hay thuộc về người phụ nữ ấy? Tôi là vợ anh sao lại thành người thứ ba? Làm thế nào để con tôi có bố? Hay tôi phải chấp nhận nuôi con một mình, tôi phải chấp nhận mãi mãi đi bên lề cuộc đời anh. Chị ấy nói sẽ chỉ có anh, sẽ không bao giờ lấy chồng, không bao giờ buông tha anh… Tôi phải làm sao bây giờ? Có phải oan nghiệt này do tôi tự chuốc lấy?