Em chồng tôi tên Thúy, xinh xắn, ngoan ngoãn. Em đang theo học đại học Sư phạm, năng lực học rất tốt. Học kì 1 vừa rồi, em còn nhận học bổng sinh viên xuất sắc trong niềm hãnh diện, tự hào của bố mẹ chồng tôi. Dù tôi và Thúy là chị dâu em chồng nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi khá thân thiết. Mỗi tháng, tôi đều chủ động cho Thúy tiền tiêu vặt hoặc mua sách vở. Ngược lại, Thúy dạy con tôi học bài mỗi khi em rảnh rỗi. Đến nhà tôi chơi, Thúy cũng chẳng ngại ngần hay tỏ vẻ “em chồng” mà luôn giúp đỡ tôi nấu ăn, dọn dẹp. Chúng tôi hay đi cà phê, đi mua sắm cùng nhau chẳng khác gì chị em ruột thịt.
Tháng trước, Thúy đột nhiên xin bố mẹ cho đến nhà vợ chồng tôi ở nhờ một thời gian. Bố mẹ chồng tôi không đồng ý vì ông bà rất thương con gái út, không muốn con gái đi xa. Thúy nài nỉ, bảo sắp tới phải làm nhiều dự án học tập, mà đi từ trường về nhà mỗi ngày hơn 40km, thật sự em rất mệt mỏi. Nếu ở lại nhà tôi (cách trường đại học chưa tới 2km) thì sẽ thuận tiện cho việc học hành hơn. Nghe thế, bố mẹ chồng đành miễn cưỡng chấp nhận, cho Thúy đến ở nhà chúng tôi một thời gian.
Tôi dọn dẹp cho Thúy một căn phòng riêng rộng rãi, có bàn làm việc, giá sách đầy đủ. Em mừng lắm, cảm ơn vợ chồng tôi. Từ ngày có em chồng đến ở, công việc nhà cửa của tôi nhàn tênh hẳn. Đi học về, Thúy lại giúp tôi dọn dẹp, nấu ăn, đón cháu. Thấy chồng tôi hay đi nhậu, em còn lên tiếng “chỉnh đốn” anh trai giúp chị dâu. Thế nên tôi càng quý em chồng hơn.
Hôm qua, tôi mua được một cặp dây chuyền bạc rất đẹp nên có ý định tặng em chồng một dây. Nào ngờ, qua khe cửa mở hờ, tôi sửng sốt khi thấy Thúy đang loay hoay buộc bụng bằng một tấm vải dài. Tôi mở cửa đi vào, lớn tiếng hỏi Thúy đang làm gì?
Biết bí mật em chồng đang giấu giếm mà tôi mất ăn mất ngủ. (Ảnh minh họa)
Em chồng bất ngờ rồi hoảng hốt khi thấy tôi. Sau giây phút bối rối, Thúy bật khóc nức nở, van xin tôi đừng tiết lộ chuyện này cho ai biết. Thì ra em ấy có người yêu và dại khờ tin lời ngon ngọt của gã đàn ông kia. Khi có bầu, gã ta bỏ rơi em cùng cái thai. Thúy đau đớn, sụp đổ nhưng vẫn muốn giữ lại đứa bé vì nó không có tội tình gì. Sợ bố mẹ biết, em mới viện cớ chuyện học hành để xin đến nhà tôi ở một thời gian. Đến khi không giấu được nữa thì em tìm lý do ra ngoài ở trọ, sinh đẻ xong thì tính tiếp. Thúy ôm lấy tôi, bảo em không biết phải làm sao cho đúng đắn. Em vừa sợ bố mẹ biết, vừa không muốn ông bà thất vọng về em. Nhưng em cũng sợ hãi chuyện sinh đẻ một mình.
Tôi không biết làm gì ngoài việc an ủi, động viên em chồng; bảo em ấy cứ ở đây. Từ lúc biết chuyện, tôi cũng rối rắm, mất ăn mất ngủ vì lo lắng. Nếu đồng lõa giấu chuyện này, tôi sợ bố mẹ chồng sẽ trách phạt. Mà nói ra thì tôi sợ em chồng sẽ giận mình. Hơn nữa, giấu chuyện gì thì giấu, làm sao giấu chuyện mang bầu. Nên làm sao bây giờ?