Bốn tháng trước, trên đường đi làm về tôi không may gặp tai nạn. Khi tôi ngã xuống đường, cảm thấy da thịt mình như bị cào xé, trước khi ngất lịm đi vì đau đớn tôi vẫn còn kịp lo lắng cho đứa con trai bé bỏng của tôi còn nằm trong bụng mẹ. Theo dự kiến của bác sĩ, chỉ vài chục ngày nữa thôi con tôi sẽ chào đời.

Khi tôi tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, con tôi đang được bà nội bế trên tay. Cả phòng bệnh, cả các y bác sĩ, ai cũng chúc mừng gia đình tôi. Bởi trước đó không lâu, không ai dám chắc cả hai mẹ con tôi có thể bảo toàn tính mạng.

Sau sinh, tôi vừa đau vết mổ, vừa đau vết thương khắp người nên phải nằm lại điều trị ở bệnh viện một thời gian. Con trai tôi vì để được bú sữa mẹ cũng được bệnh viện tạo điều kiện cho ở lại bệnh viện. Những ngày tháng đó, người chăm sóc hai mẹ con tôi nhiều nhất vẫn là chồng tôi. Sự tận tình chu đáo của anh khiến nhiều người cùng phòng bệnh tôi luôn tấm tắc ngưỡng mộ.

Chúng tôi cưới nhau gần bốn năm, để có được đứa con này là một quá trình đầy mệt mỏi. Chồng tôi bị yếu tinh trùng, khả năng có con tự nhiên là có nhưng rất khó. Suốt mấy năm ròng chúng tôi tìm gặp rất nhiều bác sĩ. Ai mách ở đâu có thầy giỏi thuốc hay hai vợ chồng đều tìm đến. Cuối cùng, không biết là do gặp thầy gặp thuốc hay trời thương, tôi đã thụ thai sau 3 năm ngóng trông mòn mỏi.

Để đảm bảo cho con luôn được an toàn, chồng tôi giành làm hết việc nhà. Ngay cả việc tôi đi làm anh cũng dành thời gian đưa đón. Nhưng rồi người tính không bằng trời tính. Chỉ một tuần anh bận việc tăng ca, tôi tự chạy xe đi làm mà xảy ra cơ sự. Cũng may mọi chuyện cuối cùng đều ổn cả. Những ngày sau đó chồng tôi luôn nói nếu hôm đó tôi có bề gì chắc anh sẽ không sống nổi. Tôi đã rất xúc động trước tấm chân tình của chồng tôi.

Thế nhưng có một sự thật giờ tôi mới biết, do em gái tôi kể lại. Vào cái ngày hai mẹ con tôi trong tình trạng thập tử nhất sinh ấy, khi bác sĩ hỏi “Nếu trường hợp xấu chỉ cho phép cứu mẹ hoặc con thì gia đình chọn cứu ai?”. Lúc đó chồng tôi đã không do dự trả lời: “Cứu con tôi. Bằng mọi giá hãy cứu lấy đứa bé”. Quyết định của chồng tôi lúc đó khiến mọi người có mặt đều ngạc nhiên. Thậm chí mẹ chồng và chồng tôi đã tranh cãi với nhau về chuyện đó.

{keywords}

Mẹ chồng tôi thì nói nếu không thể cứu cả hai mẹ con thì nên cứu mẹ. Nhưng chồng tôi một mực khăng khăng rằng: “Vợ không có vợ này thì lấy vợ khác. Còn thằng bé là ruột rà, là máu mủ của con. Phải khó khăn lắm trời mới cho một mụn con, con không muốn mất nó”.

Khi nghe em gái tôi kể lại chuyện đó lòng tôi đau như cắt. Mọi suy nghĩ, mọi tình cảm dành cho chồng tôi bỗng chốc trở nên nguội lạnh. Từng câu, từng chữ như một mũi kim chích vào tim tôi. Tôi nghĩ đến thời điểm mình đang trong tình trạng “ngàn cân treo sợi tóc” và sự sống của tôi lúc đó một phần phụ thuộc vào quyết định của chồng tôi. Và anh đã không hề do dự khi loại bỏ tôi khỏi sự lựa chọn của anh ấy.

Từ khi biết câu chuyện này, hễ nghe thấy những lời ngọt nhạt của chồng, tôi đều thấy nó vô cùng giả dối. Vậy mà sau khi tôi từ cõi chết trở về anh đã nói “nếu tôi có bề gì chắc anh không sống nổi”. Chẳng phải anh đã không hề màng đến tôi, chỉ cần bằng mọi cách cứu được con hay sao?

Một lần tôi vào một diễn đàn, viết ra câu hỏi của mình: “Nếu vợ gặp tai nạn trong khi đang mang thai. Trường hợp chỉ có thể cứu một thì người chồng nên chọn cứu ai?”. Gần như tất cả các phản hồi đều nói rằng nên cứu mẹ. Và chính điều này càng khiến tôi thất vọng, căm ghét chồng tôi hơn.

Có thể một số người sẽ nói rằng tôi ích kỉ, vì người chồng tôi cứu là con anh ấy, cũng là con tôi. Thật ra, nếu tôi phải lựa chọn lúc ấy, tôi cũng sẵn sàng ra đi để cho con tôi được sống. Tôi chỉ cảm thấy đau đớn vì lý lẽ anh đưa ra trước quyết định của mình. Vì như anh nói, không có tôi anh hoàn toàn có người vợ khác, tôi thực chất với anh không cùng ruột rà máu mủ nên không đáng xót thương. Cái suy nghĩ ấy khiến tôi càng ngày càng trở nên mệt mỏi vì chán ghét chồng. Khi đứng trước sự lựa chọn giữa cái sống và cái chết, anh ấy đã không cần đến ba giây để chối bỏ người vợ này.

Một hôm vì quá buồn tôi đã hỏi mẹ chồng: “Hôm con sinh, trong tình thế hiểm nguy, sao mẹ lại chọn cứu con mà không phải cháu ruột của mẹ? Sao mẹ không nghĩ giống chồng con?”. Hình như mẹ chồng hiểu ý tôi, bà ôm lấy tôi rồi nói: “Con đừng giận nó. Có thể lúc đó rối quá, cũng có thể vì nó quá mong đợi một đứa con. Giờ thì ổn rồi, không nhắc lại chuyện cũ nữa”.

Vậy nhưng tôi đã không thể quên câu chuyện đó, thậm chí càng ngày nó càng hằn sâu trong tâm trí tôi. Tôi có cảm giác bất cứ lúc nào khi cuộc sống có gặp bất trắc gì anh cũng sẽ sẵn sàng bỏ rơi tôi. Liệu lý do như mẹ chồng tôi đưa ra có đủ để chấp nhận. Đến mẹ chồng còn không muốn tôi phải chết, sao chồng tôi trong khi ấy lại vô tình đến thế? Anh lựa chọn như vậy có đáng để tôi trách không?