Một đêm, khi anh rời khỏi nhà lúc hơn 1 giờ sáng, tôi quyết định đi theo. Tôi khoác vội chiếc áo, ôm lấy bụng bầu bắt đầu lộ rõ, lặng lẽ bước theo anh.
Cuộc sống vợ chồng tôi vốn rất yên bình. Chúng tôi đã cưới nhau được 3 năm và vừa nhận tin vui rằng tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Niềm hạnh phúc ấy như được nhân đôi khi chồng tôi trở nên quan tâm, chăm sóc tôi từng chút một. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, bởi gần đây tôi nhận ra một thói quen kỳ lạ của anh khiến lòng tôi dấy lên những nghi ngờ.
Thời gian gần đây, chồng tôi thường xuyên thức dậy giữa đêm. Ban đầu, tôi nghĩ anh chỉ đi uống nước hoặc kiểm tra cửa nẻo, nhưng rồi tôi phát hiện anh luôn khoác áo bước ra khỏi nhà. Điều này không chỉ diễn ra một vài lần mà đã trở thành thói quen, gần như đêm nào cũng vậy.
Tôi không dám hỏi thẳng vì sợ anh sẽ giấu giếm thêm. Nhưng trong lòng, những suy nghĩ mơ hồ cứ lớn dần. Liệu có phải anh đang gặp vấn đề gì ở công ty hay anh có mối quan hệ nào đó mà tôi không biết?. Những nỗi lo lắng ấy ám ảnh tôi từng đêm, nhất là khi tôi đang mang thai, tâm trạng dễ bất an hơn bao giờ hết.
Một đêm, khi anh rời khỏi nhà lúc hơn 1 giờ sáng, tôi quyết định đi theo. Tôi khoác vội chiếc áo, ôm lấy bụng bầu bắt đầu lộ rõ, lặng lẽ bước theo anh. Anh đi qua vài con phố rồi dừng lại ở một con hẻm nhỏ. Tại đó, anh ngồi xuống bên cạnh một người phụ nữ lớn tuổi, trông gầy gò và khắc khổ. Tôi đứng nấp từ xa, nhìn thấy anh lấy từ túi ra một hộp cháo và một ít tiền đưa cho bà.
Tôi ngạc nhiên trước cách chồng đối xử với người phụ nữ lạ. (Ảnh minh họa)
Cảnh tượng ấy khiến tôi không thể hiểu nổi. Người phụ nữ đó là ai, tại sao chồng tôi lại lén lút giúp đỡ bà mỗi đêm như vậy. Tim tôi nặng trĩu, nửa muốn bước tới hỏi cho rõ, nửa lại sợ sự thật sẽ làm tổn thương chính mình. Tôi trở về nhà trước anh, nằm trên giường giả vờ ngủ, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Sáng hôm sau, tôi không thể chịu nổi sự mơ hồ nữa. Tôi nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Anh đêm nào cũng ra khỏi nhà, anh giấu em điều gì vậy?”. Giọng tôi run run, vừa lo lắng vừa đau lòng.
Chồng tôi im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Anh kể rằng người phụ nữ đó là mẹ ruột anh. Năm xưa, bà đã bỏ rơi anh và cha anh vì không chịu nổi áp lực của gia đình nghèo khó. Sau này, bà quay lại tìm anh, mong nhận được sự tha thứ. Dù lòng còn oán hận, anh không thể bỏ mặc bà trong cảnh khốn khó. Anh chọn cách giúp đỡ bà âm thầm, không muốn tôi phải buồn phiền hay bận tâm.
Kể từ hôm đó, tôi khuyên anh nên đưa mẹ về sống cùng chúng tôi. “Em đang mang thai, và mẹ có thể giúp đỡ em trong thời gian này. Đồng thời, đây cũng là cơ hội để anh và mẹ làm lành, hàn gắn những vết thương cũ”. Anh do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày mẹ anh dọn về, bà mang theo sự dè dặt và mặc cảm. Tôi chủ động trò chuyện với bà, kể về em bé sắp chào đời và mong muốn bà ở bên hỗ trợ. Nhìn ánh mắt bà rưng rưng khi nghe tôi gọi “mẹ”, tôi biết bà cũng đang rất khao khát được làm lại từ đầu.
Tôi được mẹ chồng chăm sóc tốt hơn kể từ khi bà về sống chung. (Ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, mẹ chồng tôi chăm sóc tôi từng chút một, từ nấu những món ăn bổ dưỡng đến xoa bóp chân khi tôi bị đau. Tôi cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ bà, và cũng nhìn thấy niềm vui trong ánh mắt của chồng khi thấy mẹ và vợ mình dần hòa hợp.
Có một buổi tối, bà ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt bụng tôi và thì thầm: “Mẹ sẽ bù đắp mọi lỗi lầm của mình bằng cách chăm sóc cháu nội thật tốt”. Tôi mỉm cười, nắm lấy tay bà, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong trái tim.