Tôi và người yêu cũ yêu nhau 3 năm nhưng chưa bao giờ tính đến chuyện đám cưới, anh gia trưởng, không có chí tiến thủ, công việc lại không ổn định. Còn người yêu hiện tại của tôi, anh có công việc tốt, gia đình lại gia giáo, ở gần nhà… Xét mọi mặt anh đều hơn.

Tôi yêu người hiện tại của mình 5 tháng trước khi quyết định kết hôn, anh là bạn thân của anh trai tôi.

Thật ra, trước khi tôi yêu anh, anh đã là người cầm cưa tôi 2 năm tôi mới đồng ý. Cũng bởi trong thời gian này tôi đang yêu một người khác, là người yêu đầu tiên của tôi.

 

Tôi và người yêu cũ yêu nhau 3 năm nhưng chưa bao giờ tính đến chuyện đám cưới, anh gia trưởng, không có chí tiến thủ, công việc lại không ổn định. Còn người yêu hiện tại của tôi, anh có công việc tốt, gia đình lại gia giáo, ở gần nhà… Xét mọi mặt anh đều hơn.

Yêu nhau 3 tháng, tôi nói không muốn tìm hiểu thêm nữa, muốn kết hôn vì năm nay cũng đã 27. Anh đồng ý ngay lập tức, vì năm nay anh cũng nhiều tuổi, bố mẹ anh giục anh cưới để có con cháu ẵm bồng từ lâu, chỉ là anh còn chờ tôi nên cứ khất lần, khất mòn.

 

1 tuần sau khi thông báo đám cưới, tôi có bầu. Được cả trâu lẫn nghé, anh vui mừng bế tôi xoay vòng, còn tôi cười như mếu. Không phải tôi không muốn có con, mà là tôi không muốn có đứa con này – con của người yêu cũ.


Chuẩn bị kết hôn thì phát hiện có thai với người yêu cũ, tìm cớ bắt chồng sắp cưới 'đổ vỏ' thì anh tuyên bố một câu khiến tôi sững sờ - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

Thật ra, tôi dù chia tay nhưng không thể quên được người cũ, đều đặn hằng tuần tôi đều đến gặp anh và làm “chuyện ấy” với nhau. Tôi mang bầu trong thời gian người yêu mình đi công tác nhưng không dám nói mà làm lơ, xem như chỉ mới mang thai 1 tháng – khoảng thời gian anh ở nhà.

Trong lòng tôi dấy lên sự sợ hãi, không biết sau này anh nhận ra sự thật này anh sẽ thế nào, có hận tôi không. Nhưng giờ, nếu tôi hủy hôn để lấy người cũ thì cuộc đời tôi sẽ chui đầu vào địa ngục. Nghĩ vậy nên tôi cắn môi lừa anh đến tận cùng.

Từ ngày biết tôi mang bầu, anh chăm sóc tôi như công chúa, còn xin phép bố mẹ sang nhà chăm tôi. Tôi thích ăn gì, thích đi đâu anh đều chiều ý, tôi nghén, anh cau mày đứng cạnh ước gì người nghén là anh. Tôi hạnh phúc vì anh chu đáo bao nhiêu, thì đau lòng và lo sợ bấy nhiêu.

Ngày đám cưới đến, tôi chảy nước mắt mặc áo cưới tiến vào lễ đường, trước mặt là bạn bè, anh em của 2 bên. Đây đúng là một đám cưới tôi vẫn mơ. Khi chiếc nhẫn lồng vào tay tôi, bật khóc nức nở.

Thế nhưng, chiếc nhẫn lồng vào tay anh, anh nắm lấy thật chặt rồi lấy mic quay lại, anh nói không thể cưới tôi. Anh nói, tôi có bầu, nhưng đứa con đó không phải của anh vì thế anh quyết định làm buổi lễ này để thay lời xin lỗi chính thức tới bố mẹ anh, và cũng để thông báo cho “cả thế giới” chúng tôi đã hủy hôn.

Tôi choáng váng, nghe tới đây thì ngất lịm đi, trong cơn mê tôi chỉ mơ màng nghe tiếng người ta hò hét, nghe tiếng khóc của bố mẹ tôi, nghe giọng đay nghiến của bố mẹ anh…

Tỉnh dậy, anh vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh, vẫn mặc bộ đồ cưới, vẫn khuôn mặt lo lắng cho tôi nhưng mọi chuyện giờ đã khác hẳn.

Anh nói, anh biết đấy không phải con anh cách ngày cưới gần 2 tuần khi đọc tin nhắn trong điện thoại của tôi. Anh không hận tôi, nhưng anh muốn cho tôi một bài học để tôi hiểu mọi chuyện trên đời này không phải tôi muốn là đều sẽ được.

Đau lòng vì mất chồng sắp cưới, tôi nhận thêm tin sốc rằng con của tôi đã mất, tôi sẽ không thể mang thai thêm một lần nào nữa. Tôi như chết đi sống lại, tôi không yêu nó, nhưng tôi vẫn cần có con. Tôi vẫn hi vọng được một lần làm mẹ… Tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy?